Mai Vô Quá không muốn tiếp tục trì hoãn, thi triển khinh công bay về nhà, vừa cất bước, liền cảm giác một con gió thổi qua trước mắt mình, giương mắt nhìn lại đến nửa cái bóng cũng không thấy.
Mai Vô Quá về đến nhà, tiểu nha đầu đã chuẩn bị thức ăn rau trộn kỹ càng, chỉ chờ thịt heo.
Mai Vô Quá cười hì hì lại gần: “Lạc Lạc, ăn nhanh một chút, buổi tối cho muội xem thứ hay ho.”
“Cái gì vậy?” Mai Vô Quá nhanh nhẹn dđlqđ.com tránh thoát khỏi bàn tay nhỏ bé đầy dầu của Lạc Lạc, vọt đến một bên bưng cái giá: “Buổi tối sẽ được xem.”
Mai Vô Quá đang đáp lời với lão khất cái: “Ngươi nói, khinh công luyện đến cảnh giới nhất định, có thể như một cơn gió sao? A, vậy ngươi có thế không?”
Lão khất cái ngây ngô lặp lại: “Khinh công, khinh công…”
Mai Vô Quá đang tính hỏi tiếp, trong viện truyện đến tiếng gõ cửa. Lạc Lạc vội đi mở cửa, Mai Vô Quá nghĩ là nhà Mã bộ đầu, vì vậy đứng lên đi ra ngoài tiếp đón.
Mai Vô Quá tay cầm bầu rượu, hôm nay hắn cố ý đi qua Thái Hưng Lâu để mua, mấy thứ khác Mã bộ đầu đều không giỏi, liền thích uống qua vài ly rượu nhạt.
Lạch cạch, bầu rượu rơi trên mặt đất, Mai Vô Quá há hốc miệng nhìn Hiên Thế Điển, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Mỗi lần thăng đường, người này đều chạy tới xem, xem thì xem, đúng là xét xử là chuyện rất thú vị, nhưng người kia là nhìn thẳng vào mình, điều này khiến cho Mai Vô Quá cực kỳ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579987/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.