Lạc Lạc thấy vậy vội gọi một tiếng ‘Hiên bá bá’, lúc này Hiên Thế Điển mớingơ ngác buông lỏng tay, nhưng có chút mất hồn đứng chôn chân tại chỗnhìn Mai Vô Quá, dường như trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng.
“Hiên bá bá…Hiên bá bá.” Lạc Lạc khẽ kêu.
Hiên Thế Điển bừng tỉnh, vội vã nhìn sang Mai Vô Quá, hồnbay phách lạc cầm bảo kiếm trên bàn, nói một câu ‘sau này còn gặp lại’,liền vội vã xuống lầu rời khỏi.
Mai Vô Quá cùng Lạc Lạc nhìn quái nhân kia rời đi, hai người cũng không hiểu rõ vì sao. Lúc này tiểu nhịmới dám tiến lên trước, khom lưng cúi đầu nói: “Cái kia, khiến kháchquan sợ hãi, đều là lỗi của tiểu điếm, chưởng quỹ chúng ta nói bữa cơmnày coi như mời hai vị.”
Mai Vô Quá thản nhiên quay đầu nhìn một cái, rồi nói ‘không cần’, sau đó kéo Lạc Lạc xuống lầu rời đi.
Hiên Thế Điển gấp gáp đi trên đường phố, một khắc cũng không ngừng, chỉ cónhư vậy, mới có thể tạm thời quên đi nàng. Hắn tự xưng là ‘Mai Vô Quá’,hắn và phái Quan Thương có liên quan, diện mạo hắn lại giống nàng nhưthế, Mai Vô Quá, nhất định là đứa bé của nàng. Hiên Thế Điển đứng trướcmột ngôi miếu đổ nát, cúi đầu vịn vào tấm bia đá, cảm nhận trái tim từng trận đau nhức. Nếu như cái người gọi là Mai Vô Quá kia là đứa bé củanàng, như vậy, mình biết phụ thân hắn là ai. Nàng để đứa bé mang họnàng, Mai Tụng Hiền, là cốt nhục của nàng, rốt cuộc bây giờ nàng đang ởphương nào?
Sau khi về đến nhà, Lạc Lạc đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579981/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.