Tình yêu luôn là một câu hỏi không có lời giải đáp. Phàm là những người đang yêu, trong mắt của họ chỉ có người mình yêu mà thôi, mãi mãi không thể nào đặt thêm được ai khác vào trong tầm nhìn được nữa. Tình yêu là một thứ trái cấm, thế nhưng lại không ai muốn kiêng kỵ lấy nó. Càng cấm đoán bao nhiêu, họ càng muốn nếm thử thứ trái cấm đó bấy nhiêu. Thành ra, yêu càng lúc càng nhiều, thương càng lúc càng nhiều, không thể nào bước ra khỏi đó được nữa.
Có người từng nói, yêu chính là một hồi đau khổ, tự mình nhấn chìm mình vào trong bể đau thương. Lại có người từng nói, yêu và được yêu là một điều rất hạnh phúc, mà chỉ có những người yêu nhau mới hiểu được nó một cách trọn vẹn nhất. Có rất nhiều cách lý giải cho tình yêu, nhưng lại không có cách nào giải đáp được như thế nào là yêu. Nó vô hình, nhưng lại chân thực, không thể chạm tay vào, nhưng lại có thể cảm nhận được một cách sâu sắc. Một người chạy trốn tình yêu, một người truy đuổi tình yêu, câu chuyện này rồi sẽ đi đâu về đâu? Nơi kết thúc là nơi nào đây? Chân trời góc bể, nơi nào có thể tồn tại một tình yêu tươi đẹp nhất? Đó là nơi...có người!