- Vậy nhóc bị bệnh gì?Nói ta nghe coi?
An Thuỳ hừ một tiếng,bĩu môi nói:
- Huynh nhìn cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu tuổi mà nói nghe thật lớn a.Đừng có coi người ta là trẻ con như thế!
Hắn chặc lưỡi,không chút quan tâm đáp:
- Ngươi còn không phải là một cái hàng thật giá thật tiểu oa nhi?Giờ mau nói ngươi bị cái bệnh gì.Ta là bác sĩ,không phải thầy bói.
An Thuỳ bỗng đỏ mặt đung đưa thân thể nhỏ nhắn trên ghế một lúc rồi ngập ngừng hỏi:
- Huynh là y sư mà không nhìn ra sao?
Hắn nheo mắt đáp:
- Nhìn ngươi da dẻ hơi tái,bước đi nặng nề,hơi thở cạn lại gấp.Nếu ta đoán không sai thì hẳn là đang bị táo bón.
-...
An Thuỳ im lặng một lúc rồi bỗng ô ô khóc lên:
- Ô ô~Đã gần một tuần chưa ị ị rồi.Có phải muội sắp chết rồi không?Ô ô~Người ta không muốn chết a!
- Bình tĩnh đi.Chưa có ai chết chỉ vì táo bón vài ngày đâu.Giờ thì đưa tay ra xem nào.
An Thuỳ cảnh giác nhìn hắn:
- Đưa tay?Để làm gì?Muội rất sợ đau a!
- Bệnh của ngươi có thể tự khỏi sao?Hơn nữa đây là cách đơn giản nhất.Ta có những thủ đoạn chữa bệnh mà ngươi không bao giờ muốn nếm thử đâu.
Hắn dùng ngón tay ấn vào huyệt Hợp Cốc của An Thuỳ rồi truyền nội lực vào.Nàng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chạy vào bàn tay sau đó nhanh chóng di chuyển đi khắp thân thể.
- Muội cảm thấy...Không xong,muội muốn đi mao xí...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924417/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.