Ai kêu ngươi nhát gan như vậy.Cũng nhát gần bằng hắn rồi a!
Minh Thần chắp tay sau mông mỉm cười nhìn nó,bộ dáng có vẻ rất chi là hào hứng.Bất quá trông thấy khuôn mặt tươi cười của Thanh Dương thì gã thức thời ngậm cái bản mặt cười lại.
(Quên a.Trước mặt sư thúc không được nói xấu hắn.May mà sư thúc không mang kiếm.Hôm nay xem như may mắn thoát được một kiếp.)
Tiểu Trà quay sang nhìn gã,ngây ngốc hỏi:
- Đại ca rất nhát gan?Sao nhìn có vẻ không giống a.
Minh Thần rụt rè liếc nhìn sư thúc.Quả nhiên khuôn mặt cười mỉm dịu dàng đầy sát khí của nàng đang ghim chặt vào gã.Bộ dáng giống như chỉ đợi gã phun ra một câu bố láo liền sẽ lập tức cho gã mồ yên mả đẹp.
- À…Ờ…Cái này…Hắn rất sợ ma…Thế nên…
Tiểu Trà vẻ mặt hoài nghi nhìn gã,buồn bực kêu lên:
- Nói thật vô lí.Ma thì ai mà chẳng sợ!
Minh Thần lấm lét nhìn sư thúc,ậm ừ đáp:
- À…Ờ…Đúng vậy.
- Ủa.Mà Minh Thần đại ca qua Dược Phong là để mua thuốc sao?
Gã cười khổ:
- Ngược lại mới đúng.Ta vừa đi trả lại mấy lọ cao.Đem bôi lên chẳng những không hết đau mà còn rát hết cả lưng.
- Đau lưng?Có phải vì đưa đẩy với con yêu tinh nào không?
Nụ cười của Thanh Dương vụt tắt,khuôn mặt của Minh Thần cũng xám đen lại.Gã vội vận dụng hết khả năng ngôn ngữ của mình cố gắng gỡ gạc chút danh dự:
- Ngươi học đâu ra cái lời này?Trẻ con không nên nói như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924408/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.