- Ăn thật ngon a.Cám ơn thần tiên tỷ tỷ!
- Chỉ là bữa cơm thôi.Ngươi không cần khách khí như vậy.
Nhìn con bé đặt bát xuống vỗ vỗ bụng nhỏ khiến Thanh Dương bất giác mỉm cười.Thật hoài niệm hình ảnh hắn ôm bụng căng tròn cười ngây ngô trước mặt nàng.Thế nhưng có lẽ nàng không bao giờ có cơ hội bắt gặp hình ảnh dễ thương đó nữa.
- Sao thần tiên tỷ tỷ cười?Có phải vì ta nhìn rất giống đại ca không?
Thanh Dương khẽ giật mình,buột miệng hỏi:
- Sao ngươi biết?
Tiểu Trà kì quái nhìn Thanh Dương như thể nàng vừa hỏi một điều hiển nhiên nhất trên đời:
- Tiểu Ngưu không có mù a.Thời điểm ở bên đại ca ánh mắt của thần tiên tỷ tỷ trở nên rất khác a!
Thanh Dương cúi mặt ấp úng nói:
- Rất…rất rõ ràng sao?
Tiểu Trà nhân cơ hội tấn công dồn dập:
- Không phải người mù đều nhìn thấy a.Thần tiên tỷ tỷ rất thích đại ca đúng không?
- Chớ…chớ…chớ nói bậy.Ta với hắn chỉ là tình cảm sư đồ.Hoàn toàn không có gì khác.
- Tình cảm sư đồ với thích khác nhau ở điểm nào?
Tiểu Trà kì quái hỏi.
- Tình sư đồ là kính trọng,kiêng nể.Còn thích là nam nữ luyến ái.Ta với hắn…đơn thuần…hoàn toàn…là…
Càng nói càng cảm thấy mâu thuẫn,rốt cuộc Thanh Dương cũng không có đủ dũng khí nói câu chốt hạ.Tuy là vì vấn đề chú ấn nên giữa hai người mới xảy ra quan hệ nhưng không thể phủ nhận là nàng cũng rất...
Nói chung là nếu cứ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924409/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.