Tiểu bảo bối…
Thanh âm nỉ non của Thanh Dương vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.Nàng nằm dài trên giường trúc,đôi tay thon dài ôm lấy hắn ấn vào bộ ngực đầy đặn.Đây là thế ôm yêu thích của nàng,chỉ có như thế này mới tạo cảm giác hắn luôn ở bên nàng,thân thể nhỏ bé mà ấm áp nằm gọn trong vòng tay nàng,mãi mãi không rời.
Về phần mình thì hắn không yêu thích cái tư thế này chút nào.Thứ nhất,mặt hắn bị ngực của Thanh Dương đè lên không cách nào hô hấp.Thứ hai,hắn đã không còn là thằng bé thấp lùn trước kia.Xét về khía cạnh hình học lẫn thẩm mĩ thì phải là hắn ôm trọn nàng vào lòng mới đúng.
Thế nhưng hắn cũng ngoan ngoãn nằm im không cựa quậy,bởi lẽ đối với Thanh Dương hắn luôn kiên nhẫn đến kì lạ.Hơn nữa nàng đã kiệt sức rồi,nếu hắn cựa quậy vô tình làm ra một tình huống kích tình nào khiến tiểu đệ hăng máu lên thì không chỉ hại sức khỏe mà còn có nguy cơ tạo nên tổn hại đối với thân thể.
- Tiểu nương tử có gì dạy bảo?
Thanh Dương cong ngón tay búng vào tai hắn một cái,thì thào:
- Ai là nương tử của con,gọi là sư phụ a.Trước đây con không hiểu chuyện gọi ta là sư nương thì không nói.Thế nhưng ta phát hiện con thường xuyên lợi dụng để gọi bậy.Không được như thế nữa nghe chưa!
Hắn lười biếng dựa đầu vào ngực nàng,hữu khí vô lực nói:
- Ây dà.Chẳng phải chỉ là một cái danh xưng thôi sao?Vì cái gì nàng đột nhiên câu nệ như đám giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924398/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.