- Sao nào…Ư~…Thoải mái không…Tiểu sắc quỷ…A a~
Đối với dáng vẻ đắc ý của Thanh Dương,hắn chỉ cười gằn:
- Thấy đỏ làm càn!
Ngựa non háu đá,dê non ngứa sừng.Kẻ không hiểu chuyện thì thường hay hung hăng mà đâu biết rằng thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân.Đứa nào ngông cuồng thì sớm muộn gì cũng phải trả giá vì sự nông nổi của mình.
Quả nhiên chưa đầy nửa giờ sau Thanh Dương đã mềm nhũn đổ gục lên người hắn.Hơi thở hổn hển khi còn khi mất,nào có thấy cái dáng vẻ hùng hổ như vừa rồi.
Hắn khẽ xoa đầu Thanh Dương,trầm giọng nói:
- Chẳng phải vừa rồi rất lớn tiếng,rất hùng hổ sao?Bị cu ăn mất lưỡi rồi à?
- Ta…Ta…
- Dập dìu với nàng.Nàng kêu mệt.Song tu với nàng.Nàng xớn xác phi ngựa trên người ta.Tiểu nương tử,rốt cục thì nàng muốn cái gì?
Hắn đột nhiên trở nên đáng sợ khiến Thanh Dương không khỏi tim đập tay run:
- Tiểu bảo bối…Ta thương con nhất…Ta yêu con nhất…Tha cho ta a…
Hắn đâu quản nàng nói cái lời nhảm nhí gì.Một hơi bế nàng ấn vào tường sau đó trả lại những gì hắn phải chịu đựng từ nãy đến giờ.
…
Dịu dàng vén những lọn tóc ướt đẫm của nàng ra sau tai,hắn cười nhạt nói:
- Xem ra nàng vẫn chưa lĩnh hội được tinh túy của việc song tu.Có lẽ chúng ta nên thực hành thêm một lần…hay là hai nhỉ…hoặc là bốn…Đêm nay đã định sẵn là rất dài a.
……………………
- Sao rồi?Thân thể đã tốt hơn chưa?
- Công lực đã khôi phục được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924400/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.