- Phew~Cuối cùng cũng đến nơi.
Hắn chống nạnh đứng nhìn vào trang viên tồi tàn trước mắt,khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.Đây là thói quen trước khi lâm trận của hắn,cho dù đối phương là mặt hàng gì thì cũng phải cười vào mặt nó trước đã.
Ngạo Nam thì không bình thản được như hắn,hay chính xác hơn là gã đang sợ đến tái mặt:
- Cái...Cái gì vậy?Chỗ này nghe nói bị quỷ ám dữ lắm mà ngươi lại muốn chúng ta vào?Não bị lừa đá sao?
- Chúng ta?Chúng ta hỏi chấm?
Hắn nhíu mày lấy trong người ra một tấm ngân phiếu huơ huơ trước mặt Ngạo Nam.Sau khi lao lực cả ngày hôm qua thì hắn cũng coi như một cái nhà giàu mới nổi.Tùy tiện một cái vung tay liền rút ra cả trăm lượng bạc.
- Ta đã xin phép rồi.Bây giờ ngươi cầm thứ này đi đâu thì đi.Hai ngày sau hãy trở về.
Dù không hiểu tại sao hắn đột nhiên hào phóng như vậy thế nhưng đề nghị này quá ư là phù hợp với Ngạo Nam.Từ ngày phát hiện bảo vật ở Di Hoa Viện thì hắn vẫn chưa có cơ hội quay lại lần nào,thật sự đã sắp nôn nóng tới phát điên rồi.
- Mà này.Ngươi một mình tiến vào như vậy quá hung hiểm rồi.
Câu này của Ngạo Nam khiến hắn nhướn mày kinh ngạc.Đây có còn là Ngạo Nam mà hắn quen biết không?Đột nhiên tử tế như vậy khiến hắn không khỏi xuất hiện một loại cảm giác mình đang nằm mơ.
- Cầm lấy thanh kiếm này mà phòng thân.Miễn cho sau này ngươi nói bậy bạ với sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924395/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.