Cái định mệnh!
- Éc!
Thanh Trà sợ hãi kêu lên khi thấy Tiêu Viêm bất ngờ đấm một phát vào tường,cả bức tường gỗ lẫn lõi thép bên trong đều bị nắm đấm của gã đánh nát bấy khiến nó không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
- Đừng kêu loạn.Chỉ là tự nhiên cảm thấy khó chịu thôi.
Gã ho khan mấy cái,gằn giọng:
- Bỗng nhiên cảm thấy giống như nuốt phải một con ruồi.Lạ thật!
Gã lầu bầu mấy tiếng rồi lại cúi xuống loay hoay với cái hộp kim loại nằm trên bàn.
- Ừm...Đưa ta cái kìm,cái vật giống càng cua ở mép bàn ấy.
Thanh Trà ngoan ngoãn làm theo lời gã,cái vật hình dáng giống cây kéo này nặng quá làm nó phải dùng hai tay mới nâng lên được.Ấy thế mà gã cầm xong cũng chẳng thèm cảm ơn lấy một câu,chỉ lạnh lùng tự thoại với chính mình:
- Vặn một chút...Bẻ nghiêng một chút...Ngon chim!
Theo thanh âm của Tiêu Viêm,vô số luồng sáng xanh lam phát ra từ chiếc hộp rồi hội tụ lại xung quanh hai người.
Thanh Trà không nhịn được kêu lên:
- Thật đẹp a!Đây là vật gì?
- Bớt hỏi mấy câu thừa thãi.Đã chuẩn bị tinh thần xong chưa?
Không đợi câu trả lời,Tiêu Viêm lấy trong áo ra một mảnh vàng rồi đặt vào chiếc hộp.Ngay lập tức những thanh âm rè rè vang lên sau đó Thanh Trà cảm thấy cảnh vật trước mắt nó nhoè đi rồi một lần nữa tái tổ hợp.Tuy nhiên trước mắt nó bây giờ đã không còn là căn phòng rộng lớn trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924425/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.