- Này,mày làm tóc con bé dựng ngược lên rồi kìa!
Minh Thần miệng méo xệch nhắc nhở hắn.
- Kệ đi.Buổi học kết thúc rồi à?Hình phạt là gì?Canh vườn,Cấm túc,Diện bích?
- Thực ra thì sư phụ vẫn chưa đến.Mọi hôm sư phụ cũng hay đến muộn,thế nhưng chưa bao giờ muộn tới mức này.
Ngạo Nam ngáp dài một cái rồi thở hắt ra:
- Ôi dào.Theo ta thì nghỉ quách đi cho rồi.Phải biết nêu cao tinh thần tự giác chứ!
Minh Thần mặc dù là con ngoan trò giỏi thế nhưng Tiêu Viêm đã tới trễ đến tận một canh giờ thì gã không khỏi phân vân xem có nên cho đám huynh đệ giải tán hay không.
- Có lẽ hôm nay sư phụ bận việc rồi.Buổi học Vẽ Bùa hôm nay...Hử,ngươi muốn nói gì?
- Suỵt~
Hắn đặt ngón trỏ lên môi,cặp mắt cá chết liếc nhìn về phương xa:
- Các ngươi không nghe thấy sao?
- Dẹp mẹ đi.Lão tử về ngủ!
Ngạo Nam vội sải bước đi ra trước khi lão Tiêu Viêm kịp xuất hiện ở một cái xó xỉnh nào đó túm gáy gã lại.Thế nhưng con đường của gã là không dễ dàng bởi mặt đất đột nhiên rung lên bần bật.
Xẹt~Xẹt~Uỳnh~
Một cột lửa mọc lên tại ngôi nhà của người-mà-ai-cũng-biết-là-người-nào-đấy.Bất quá đám trẻ chẳng quan tâm lắm,điều duy nhất chúng bận tâm lúc này là lớp học Vẽ Bùa có bị huỷ hay không.Và câu trả lời trong tình huống này dĩ nhiên là...
- Lấy bút lông với giấy vàng ra đi mấy thằng ranh.Đừng có mà dở trò lười biếng!
Tiêu Viêm ngồi vắt vẻo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924421/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.