Từ khi mở mắt ra, cô cảm thấy mọi thứ đều quá xa lạ, trong đầu chỉ là một khoảng trống. Cô không thể nào nhớ ra được mình là ai, tại sao lại ở nơi này. Cho đến khi các bác sĩ vào, cô mới biết hóa ra mình bị tai nạn phải vào viện, cũng quên sạch những kí ức trước kia. Việc quên mất kí ức của mình khiến cô cực kì khó chịu, cứ như có một khoảng trống to không cách nào bù lấp được. Nó khiến cô hoang mang, sợ hãi. Vì thế, khi người đàn ông trước mặt này nói biết cô, cô thực sự rất vui mừng, như tìm được tia sáng trong bóng tối đen. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông, chờ nghe câu trả lời của cậu mà không để ý thấy rằng người tài xế đang đứng phía sau hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô là Trần Gia Ngọc, là vị hôn thê của tôi- Nguyễn Thanh Khanh. Nếu như cô đã quên hết mọi chuyện, cậu sẽ xây dựng lại một cuộc đời mới cho cô, để cô có thể ở được ở bên cạnh cậu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.