Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau
Thanh Khanh vừa nghe thấy giọng nói của cô, tâm trạng thấp thỏm không yên cũng lắng xuống không ít, nhưng ngay lập tức sau đó, cơn tức giận lại ngập tràn. -Cô đi đâu cả buổi chiều thế hả? Tiếng nói của Thanh Khanh tựa hồ muốn xuyên thủng lỗ tai cô. -Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của em.- Cô rối rít xin lỗi. -Tại sao cô không mang theo điện thoại, nếu muốn tìm cô thì phải làm thế nào? Thanh Khanh hình như vẫn chưa hạ hỏa, giọng nói rất bực tức khiến cô cũng hoảng sợ. Mặc dù thường ngày cậu rất lạnh nhạt với cô nhưng cũng chưa bao giờ lớn tiếng với cô như vậy. -Này anh.- Cô chưa biết phản ứng ra sao thì điện thoại đã bị đoạt lấy.- Đối với người bệnh không được lớn tiếng như vậy. -Người bệnh?- Thanh Khanh sửng sốt, sao cô lại ở bệnh viện rồi. -Đúng vậy, anh làm như thế là không đúng. -Cô ấy đang ở trong bệnh viện? -Đúng vậy, tính đến thời điểm này thì đã 3 tiếng đồng hồ rồi, vậy mà anh đến bây giờ mới quan tâm đến sao. -Cô ấy đang ở bệnh viện nào? -Bệnh viện trung tâm, khoa thần kinh. -Tố sẽ đến đó ngay. Thanh Khanh dứt lời rồi dập máy, cầm theo chiếc chìa khóa trên bàn rồi đi ra ngoài. --Xin lỗi đã xen ngang vào cuộc nói chuyện của cô.- Minh Lâm nhìn Gia Ngọc nói. -À không, chỉ là… -Cô sợ anh ta lo lắng cho mình nên cố tình giấu phải không?- Minh Lâm hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của cô. Gia Ngọc thật sự cũng có ý đó, bây giờ hẳn là cậu đã mệt mỏi sau giờ làm việc rồi, cô không muốn gây cho cậu nhiều phiền phức. -Cô cũng không nên để mình chịu ủy khuất như vậy chứ, để anh ta trách mắng mình mà không có một câu giải thích. -Là tôi đã làm cho anh ấy lo lắng. -Không biết phải nói sao với cô nữa.- Minh Lâm thở dài. Gia Ngọc lại lâm vào trầm mặc, Minh Lâm kéo chiếc ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô. -Cô rất quan tâm đến anh ta? -Tôi… chỉ là…- Hình như là vậy. -Anh ta có quan tâm đến cô không? Chuyện này… -À, hình như tôi hỏi quá nhiều rồi.- Minh Lâm ngả người ra đằng sau, nở một nụ cười nhẹ. -Xin lỗi, tôi không có trách anh đâu.- Gia Ngọc luống cuống. Cô gái này thật thú vị, vừa xinh đẹp lại rất thuần khiết. -Là tôi tự thấy vậy thôi. -Tôi thật sự không có ý đó đâu. -Tôi biết.- Minh Lâm lại nở một nụ cười, vừa như an ủi, vừa như vì bị cô làm cho bật cười.- Chúng ta làm bạn được không? -Làm bạn?- Cô tròn mắt ngạc nhiên. -Ừ, chẳng lẽ không được? -Không phải vậy, chỉ là…- Có hơi bất ngờ. -Tôi thấy chúng ta nói chuyện rất hợp với nhau, làm bạn cũng không tồi. -Tôi…- Cô cảm thấy hơi khó xử. -Tôi trông có vẻ xấu xa lắm sao? -Không phải vậy. -Thế trông tôi giống đang dụ dỗ trẻ em lắm sao? -Không phải.- Cô lại lắc đầu. -Thế sao trông cô nhìn tôi như thể nhìn kẻ xấu thế nhỉ?- Minh Lâm làm ra vẻ suy tư. -Không có, tôi không có nghĩ anh như vậy, thật đấy. -Ha ha. Thái độ của Gia Ngọc thật khiến anh cảm thấy buồn cười, cô quả thật rất đáng yêu. -Đây là danh thiếp của tôi, cô giữ lấy đi, nếu có việc gì cần giúp đỡ cứ tìm tôi là được. -Như vậy có phiền anh quá không? -Không sao đâu, chúng ta là bạn mà. Gia Ngọc hết nhìn tấm danh thiếp trong tay vừa đưa mắt nhìn anh. -Tôi bây giờ phải đi thăm bệnh nhân của tôi rồi, gặp lại sau nhé.- Minh Lâm mỉm cười đứng dậy.- Tất nhiên là tôi mong không phải gặp lại trong này đâu. Anh nháy mắt nhìn cô đầy ẩn ý rồi bước đi. Gia Ngọc ngây ngốc nhìn chằm chằm cửa ra vào. Vừa rồi có chuyện gì vậy, bỗng nhiên có một bác sĩ đến khám bệnh cho cô rồi kết bạn cùng cô, có nhanh quá không vậy. Trong lúc cô đang ngồi thừ ra thì tiếng đập cửa kéo cô trở lại thực tại. Không ai khác là Thanh Khanh. -Sao cô lại ở trong này?- Cậu không nén nổi sự bực tức. -À, em bị ngất trên đường… nhưng bây giờ không sao rồi, em cảm thấy rất khỏe.- Cô tươi cười ra vẻ mình không sao. -Thật sự?- Cậu xác định. Cô gật đầu như giã tỏi. -Vậy thì nhanh về đi. Cậu quay người bước đi, cô cũng vội vàng leo xuống giường bệnh đuổi theo cậu. Mọi thủ tục giải quyết nhanh chóng, suốt quá trình, cô chỉ cúi đầu im lặng, cô biết cậu bây giờ đang cảm thấy tức giận. -Người đàn ông lúc nãy là ai?- Thanh Khanh lạnh lùng hỏi. -À.- Cô ngẩng đầu lên.- Là vị bác sĩ khám bệnh cho em. Nhìn gương mặt cô, cậu bỗng chốc thấy tâm tình lại trầm xuống. -Lần sau nhớ cầm theo điện thoại. -Vâng ạ. Chiếc xe về đến cổng, người tài xế thấy vậy vội vàng ra nghênh đón. -Cô Gia Ngọc, cô đi đâu cả buổi chiều thế?- Tài xế ân cần hỏi, anh rất có hảo cảm với cô gái này. -Tôi xin lỗi. -Không có gì, cậu lái xe vào trong đi.- Thanh Khanh dặn dò xong bỏ đi trước. -Vâng ạ.- Anh quay sang Gia Ngọc.- Cô vào nghỉ ngơi đi. -Tôi vào đây ạ.- Cô cúi đầu chào anh rồi đi vào. Người tài xế nhìn theo bóng lưng cô chỉ biết thở dài.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau