Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau
Thanh Khanh ngồi trong phòng làm việc, lấy từ trong ngăn tủ ra một số giấy tờ. Đó là giấy tờ tùy thân của cô gái kia- Gia Ngọc. Cậu nhìn vào bức hình chụp trên chứng minh của cô. Gương mặt không có gì đặc sắc, chỉ ở dạng ưa nhìn, điều đặc biệt chính là đôi mắt ấy, đôi mắt trong veo khiến người khác yêu thích, đôi mắt thuộc về riêng cô không ai có thể thay đổi. Trong veo ư? Ở trong cái thế giới của cậu, liệu đôi mắt ấy có còn như lúc bây giờ? -Làm cho tôi một số giấy tờ, ngày mai đem đến cho tôi.- Thanh Khanh nói vào trong điện thoại. Cậu nhìn lại số giấy tờ kia một chút rồi ném đi. An Nhiên, cái tên cũng thật ý nghĩa, nhưng cuộc đời cô rồi có thể như cái tên đó không? -Cô Gia Ngọc, chúng ta đi thôi.- Người tài xế xách đồ giúp cô quay lại nói. -Vâng, tôi biết rồi, làm phiền anh quá. -Không sao, cô còn yếu, để tôi làm là được rồi. -Anh ta không đến sao ạ?- Cô luôn tìm kiếm bóng hình cậu từ lúc thu dọn đồ đạc. Người tài xế ái ngại nhìn cô, cậu chủ làm như vậy thật sự không thể hiểu nổi, đến bây giờ cô ấy vẫn ngây ngô tin tưởng cậu chủ là chỗ dựa của mình. -Cậu ấy bận nhiều việc lắm ạ, để tôi đưa cô về trước. -Tôi... thấy hình như... anh ấy không thích tôi thì phải?- Gia Ngọc cúi đầu nói. -Làm gì có chuyện đó, chỉ là cậu chủ bận rộn quá mà thôi.- Người tài xế vô cùng đau lòng nói. -Quan hệ giữa tôi và anh ấy trước kia cũng như vậy ạ?- Cô tò mò. -Thật ra thì... Mà thôi, chúng ta nhanh đi thôi. Anh ta xách đồ ra xe rồi giục cô, Gia Ngọc bèn để nỗi bận tâm sang một bên bước nhanh theo anh. Cô không muốn người khác phải đợi mình. Gia Ngọc mở cửa ngồi vào hàng ghế phía sau, im lặng không nói gì, người tài xế thì cũng chẳng biết nói gì, chỉ chuyên chú vào công việc của mình. Cô ghé sát mặt vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật đang chạy lùi về phía sau. Mọi thứ đều trở nên vô cùng xa lạ với cô,cậu là người duy nhất cô cảm thấy tin tưởng, là chiếc phao cứu sinh mà cô muốn bám vào. Sống mà không biết mình là ai, quan hệ với người khác như thế nào thật là một điều đáng sợ. Những lời cậu nói, cô không hẳn tin hoàn toàn, nhưng vẫn lấy đó làm cơ sở đi vơi đi bớt nỗi hoang mang. Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, xem ra Thanh Khanh là một người giàu có, cô cũng có thể nhận ra ngay từ đầu qua trang phục cũng như cách hành xử của cậu. Cô đứng như trời trồng trước tòa nhà lớn ấy. trong lòng cô cảm thấy nơi này hoàn toàn xa lạ, không có cảm giác "Nhà" như cậu đã nói. -Cô Gia Ngọc, chúng ta vào trong thôi. Người tài xế xách đồ đi vào trước dẫn đường cho cô, còn cô thì chỉ biết theo sau, vừa đi vừa nhìn quanh, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên như đang đi khám phá một vùng đất mới. Nơi này thật đẹp. hai bên con đường dẫn vào tòa nhà chính là những vườn hoa được chăm sóc rất cẩn thận, những khóm hoa hồng được chăm bón vô cùng kĩ lưỡng đang khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời. Xa xa là một cái hồ nhân tạo nhỏ, bên trong còn có hòn non bộ giả, cô nghĩ chắc chỗ đó để nuôi cá. Tòa nhà lớn trước mặt mang đậm phong cách châu Âu cổ điển, phía bên trái có một giàn thường xuân rậm rạp che bóng mát, chỗ đó hình như là nơi dùng trà, cũng có thể là nơi làm việc ngoài trời lí tưởng. Cô vẫn từng bước đi theo người tài xế, tòa nhà lớn như vậy nhưng hình như không có người, cô có chút khó hiểu. Hay là Thanh Khanh không thích có người ngoài sống cùng trong nhà. Vậy còn... người nhà cậu ấy thì sao? Nghĩ đến đây cô bỗng cảm thấy căng thẳng, cô có quá nhiều điều không biết về cậu, hay chỉ là cô đang quên đi nên mới cảm thấy như vậy? Người tài xế dừng trước cửa một căn phòng, đặt hành lí xuống, mở cửa phòng cho cô.-Cô Gia Ngọc, đây là phòng của cô. -Đây là phòng tôi từng ở sao?- Cô hỏi. -À... vâng- Người tài xế có chút lúng túng. Cô đi vào bên trong, có lẽ là phòng của cô thật. Trên tường treo rất nhiều ảnh, trong đó đều là "cô", thế nhưng sao cô chẳng có chút thân quen nào hết thế này. Cô nhìn chằm chằm vào một bức hình phóng to ở trên tường, rõ ràng cũng là gương mặt này nhưng cứ như cô đang nhìn người khác vậy, bản thân không thể nào giải thích nổi. Tiếng động làm cô giật mình quay đầu lại, người tài xế đã đặt xong đồ đạc của cô trong phòng. -Anh cứ để đó cho tôi, tôi sẽ tự sắp xếp. -Vậy thì... cô cứ đi nghỉ trước đi, chừng nào thấy khỏe hơn thì sắp xếp sau. -Tôi biết rồi, cảm ơn anh.- Cô nhẹ mỉm cười, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người khác mê muội. -Vậy... tôi xin phép. -Chào anh.- Cô cúi đầu chào lịch sự. Đóng cửa phòng lại, cô tiếp tục nhìn quanh một lần nữa. vẫn cái cảm giác xa lạ ấy chiếm cứ tâm trí cô, không có một chút an toàn hay ấm áp nào cô có thể cảm nhận được từ nơi này.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140
Chương sau