Tình yêu là một thứ gì đó rất kì lạ. Mặc dù biết trái tim mình đã rung lên từng hồi khi thấy bóng hình người mà mình yêu thương, vậy mà vẫn cố chấp bỏ qua như chưa nhìn thấy. Họ tự tạo cho mình một thế giới nhỏ riêng tư, tồn tại một cánh cửa vô hình, không cho ai bước vào, cũng chẳng cho mình bước ra.
Cứ như thế một bức tường vô hình đã ngăn cách trái tim của hai con người yêu thương nhau. Không ai dám dũng cảm lên tiếng, không ai tự tin đứng lên phá bỏ bức tường ngăn cách ấy, không ai dám một lần bày tỏ hết tất cả những tâm tư tình cảm giấu trong lòng. Im lặng mà lướt qua nhau, im lặng mà phủ nhận tình cảm của bản thân.
Nhất định là rất mệt mỏi. Có lẽ bản thân mỗi người đã thấm mệt khi cứ phải dối lừa nhau, dối lừa chính bản thân mình. Sau này nghĩ lại, họ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Nếu như hồi xưa họ dũng cảm hơn, bớt cố chấp hơn, bỏ bớt cái tôi trong lòng thì có lẽ họ sẽ không bỏ qua nhau lâu như vậy. Thế giới riêng tư ai cũng cần có. Nhưng hãy mở lòng hơn để đón nhận người kia bước vào, đừng mãi khép kín như thế. Có một người luôn bên cạnh, cùng nhau chống đỡ những sóng gió cuộc đời chẳng phải tốt hơn là sống một mình sao.