Tôi không muốn để cho cậu ấy vội vàng gấp gáp quên đi những ký ức đã qua, dù sao những điều đó đã thật sự tồn tại. So với xoá sạch tất cả những gì đã tồn tại, tôi càng muốn bên cạnh cậu ấy, cho đến một ngày nào đó có thể cử trọng nhược khinh mà đối mặt với chúng.” —— Khánh Bồi.
Làng đại học(*) không lớn, nhưng nếu muốn tránh né một người cũng đã đủ. Vốn không cùng trường, nên nếu thật lòng muốn trốn tránh, cần gì phải phiền não sẽ gặp lại?
Trạch Niên rất ít khi tời tìm tôi, nếu như là hẹn cùng nhau ăn cơm hoặc làm gì đó, đa số đều là tôi tới ký túc tìm cậu ấy. Ai trong chúng tôi cũng hiểu nguyên nhân nhưng lại không nói ra, một học kỳ, hai học kỳ, đều trôi qua như thế.
Còn nhớ tuần thi trước khi nghỉ hè, Trạch Niên chờ tôi thi xong môn cuối cùng rồi cùng nhau ăn cơm.
Mùa hè đó cậu ấy không về nhà. Bởi vì cậu ấy nói còn chưa kịp tham quan thành phố này thật kĩ, muốn dùng những ngày nghỉ chuyên tâm vẽ nơi đây. Tôi đương nhiên vô cùng hài lòng, trong lòng tính toán xem có nên tìm cho cậu ấy một chỗ ở trung tâm thành phố hay không, nếu không mặt trời tháng sáu cũng làm da đầu con người nóng chảy mà điều kiện trong ký túc xá kém như vậy, chắc cậu ấy buồn bực suốt mùa hè, nhưng sau đó tôi nghĩ rằng, hấp tấp mở miệng như thế vẫn còn thiếu sót.
Đứng ở giao lộ ngoài ký túc xá chờ đèn, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nho-can-sac-ivy/2433394/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.