“Có loại tâm tình không gì có thể thay thế được, cũng có người giống như thế. Tôi hi vọng có một ngày cậu ấy trở về là chính cậu ấy, có thể nói ‘không’, cũng có thể rộng mở tấm lòng, thử tiếp nhận những người khác.” —— Khánh Bồi
Tôi chạy đến rất nhiều tiệm sách lớn nhỏ mới tìm được tập tranh mà Trạch Niên vẫn muốn mua. Bởi vì đã nhiều năm không tái bản nên chỉ đào ra được một quyển đã rách bìa trong tiệm sách cũ. Hơn hai trăm trang đều là trang màu, giấy được thiết kế vừa dày vừa cứng, bỏ vào túi cũng cảm thấy nặng. Ông chủ giảm giá cho tôi 5%, lúc về nhà tôi sử dụng băng keo trong dán lại những chỗ bị rách lại.
Mặt trời giữa trưa hơi đứng bóng, trong phòng vừa buồn chán lại vừa nóng, tôi vừa cầm điện thoại nhắn tin, vừa đứng trước quạt hứng gió thổi mạnh.
Để tập tranh đã được dán lại trên bàn, tôi nhắn tin cho cậu ấy: ‘Chờ cậu tan tiết cùng nhau ăn cơm nhé?’
Không lâu sau, cậu ấy trả lời: ‘Không được, mình hẹn bạn rồi.’
‘Vậy chiều mình đến tìm cậu, có thứ muốn cho cậu. Ở phòng ký túc nhé?’
Tôi cũng không nhớ nổi từ khi nào tôi đã biết rõ thời khoá biểu của cậu ấy đến tận đường tơ kẽ tóc. Mà cũng phải nói, Trạch Niên là người mỗi ngày đều sinh hoạt giống hệt nhau, phần lớn thời gian chỉ một đường đi tới đi lui giữa hai nơi là ký túc xá và trường học, sẽ không thay đổi mà đi tìm thú vui mới, vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nho-can-sac-ivy/2433392/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.