Chương trước
Chương sau
“Rất nhiều lần, có người chỉ vì muốn được quan tâm nên giả vờ bị thương cho người mà mình yêu nhất xem, thế nhưng, khi người đó không được như ý muốn thì vết thương giả kia lại giống như trở thành sự thật, để bọn họ đau, cuối cùng, để cho bọn họ mắc phải tâm bệnh.” —— Khánh Bồi.

Lần tôi gặp lại Dương Sinh trước khai giảng là ở lễ truy điệu của Tiểu Cường, đã hơn nửa tháng kể từ vụ tai nạn, có vẻ tinh thần của cậu ấy cũng không còn tệ lắm.

Trong buổi lễ truy điệu, có một cô gái đã thay mặt tất cả bạn bè của Tiểu Cường lên phát biểu, đến lúc đó tôi mới biết được thì ra người mà Tiểu Cường luôn thích chính là cô ấy.

Dương Sinh nói, ngày đầu tiên sau lễ tốt nghiệp, Tiểu Cường đã tỏ tình với cô ấy, sau đó bọn họ ở bên nhau. Tính đến hôm nay, vẫn chưa được nửa năm. Cô gái gầy gò ấy đứng trên bục phát biểu, có lẽ vì khoảng cách xa mà thoạt nhìn trông cô càng thêm tiều tuỵ. Thế nhưng, đối với Tiểu Cường bây giờ mà nói, có lẽ đây là niềm an ủi tốt nhất. Cô gái ấy nhỏ nhẹ nói ra từng lời chân thành, giống như đã thật sự vào trong mơ nói chuyện với cậu ấy.

Một tuần sau, các trường đại học đều lần lượt khai giảng, cuộc sống yên tĩnh một lần nữa về lại quỹ đạo của nó.

Tôi xách theo túi lớn túi nhỏ chứa toàn đồ dùng hằng ngày về ký túc, lúc dùng chìa khoá mở cửa phòng, Giang Trọng Ngạn đã có mặt. Tất cả mọi thứ đều giống như khi khai giảng học kỳ một, cậu cõng ánh sáng mặt trời trên lưng, trò chuyện với tôi.

Đại khái là do biết bạn tôi đã gặp tai nạn trong kỳ nghỉ đông nên cậu có chút dè dặt quan sát vẻ mặt của tôi, thấy dáng vẻ thận trọng của cậu, tôi nở nụ cười, “Cậu làm gì thế? Tớ không sao.”

Đó là số mệnh. Muốn đến sẽ đến, tránh cũng không khỏi, trốn cũng không thoát.

Từ sau chuyện của Tiểu Cường, tôi suy nghĩ rất nhiều thứ. Hiểu rõ rằng, dù có lo nghĩ hơn nữa thì cũng chỉ là ngớ ngẩn, bởi vì so với cái chết mà nói, thì những thứ như sợ sệt và cô độc chỉ là một hạt cát trong sa mạc.

Trong tương lai, phải nỗ lực làm mọi việc, nói những điều nên nói, làm những chuyện nên làm, không để mình hối hận. Dù mất mà trân trọng cũng đã đủ.

Sau khai giảng không lâu, tôi và Giang Trọng Ngạn gặp được hai bạn học người Đài Loan của cậu ấy ở sân trường, bọn họ cùng nhau đứng trước cửa quán ăn nói chuyện. Trong lúc nhàn rỗi đứng chờ Giang Trọng Ngạn, tôi có quan sát hai người kia một chút, có một người nhìn rất quen mắt, lúc trước ở trường đã nghe Giang Trọng Ngạn nói qua, người đó là bạn mới, bọn họ quen nhau khá sớm, quan hệ rất thân.

Sau khi bọn họ nói chuyện xong, Giang Trọng Ngạn lập tức chạy đến. Dọc đường đi, cậu ấy hỏi tôi: “Bọn họ nói ở gần đây mới mở một khu vui chơi điện tử, tối nay đi không?”

“Tớ?” Lúc băng qua đường, tôi vừa nhìn trái nhìn phải, vừa bước chậm lại hỏi.

“Đúng vậy.”

“Sao lại tìm tớ? Toàn bạn của cậu, không được đâu.”

“Uầy, cậu cảm thấy cái người cao cao khi nãy thế nào?” Giang Trọng Ngạn đi phía sau tôi, tò mò hỏi.

“Cậu đi nhanh lên chút. Đang giữa đường mà nghĩ gì thế.”

Nghe thấy tôi gọi, cậu lập tức tăng tốc, rất nhanh đã đuổi kịp tôi, lúc đi trên đường dành cho người đi bộ, cậu lại hỏi: “Nói đi, cậu thấy thế nào?”

“Cái gì?”

“Cái người vóc dáng cao cao ấy.” Cậu đi bên cạnh tôi, còn dùng tay miêu tả chiều cao của người kia cho tôi xem.

“À, người khi nãy ấy hả…” Tôi hiểu ra, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, “Không cảm thấy thế nào cả, mà không phải đó là bạn mới của cậu sao?”

Cậu ấy cắm hai tay vào túi quần, đụng đụng vào tay trái của tôi, “Tên đó thích cậu.”

Tôi quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc, Giang Trọng Ngạn nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Là thật đấy. Cậu cảm thấy cậu ta ‘bình thường’ sao?”

Thấy dáng vẻ không chút che giấu gì của cậu ấy, tôi hỏi tiếp, “Cậu thấy vui lắm sao?”

Giang Trọng Ngạn giả vờ bày ra vẻ mặt đương nhiên. Nhấn mạnh nói: “Tất nhiên, bởi vì cậu là của tớ, sao có thể để cho người khác chứ! Ha ha ha…” Nói xong lập tức đưa tay ôm lấy cổ tôi.

Đây vốn không phải là lần đầu tiên cậu ấy nói những chuyện như thế nên tôi chỉ “xuỳ” một tiếng, không phản bác lại.

Dọc đường đến phố mỹ thực, cậu ấy lại nghĩ nên ăn gì.

“Này, ăn cơm gà youlin(1) được không?”

“Được.”

“Hay là tới quán phía trước ăn xá xíu?”

“Cũng được.”

“Cậu rất không có chủ kiến.” Cậu có tình kéo dài giọng.

Tôi đưa vẻ mặt vô hại ra nhìn cậu, “…Bởi vì một mình cậu thôi đã đủ dài dòng rồi.”

Giang Trọng Ngạn đưa nắm đấm ra đe doạ tôi, tôi lập tức chạy lên trước để né, cậu ấy cũng không hề suy nghĩ mà đuổi theo. Tôi vừa cười vừa chạy, chạy được khoảng ba bốn trăm mét, dừng lại. Giang Trọng Ngạn theo sát tôi lập tức giơ tay ra, dùng sức xoa xoa tóc tôi, dương dương tự đắc, “Biết chạy không nổi rồi? Thật vô ích.”

Còn chưa vào xuân, không khí hít vào phổi có chút lạnh.

Giang Trọng Ngạn đứng bên cạnh cười tôi bình thường không chơi bóng, lúc nào cũng ngồi đọc sách, môn kiểm tra thể lực của học kỳ này thế nào cũng ‘tèo’.

Tôi cúi đầu, có chút qua loa mà hung dữ phản pháo lại: “Tớ là chân nhân bất lộ tướng, cậu chờ xem đến lúc đó tớ sẽ được 85 điểm.”

Trước khi quẹo vào quán ăn, bóng dáng hai người kia đã đi xa.

Giang Trọng Ngạn không để ý, nhưng tôi đã thấy bọn họ từ xa. Có thể nói là do hiệu ứng võng mạc, giống như bạn muốn một cái di động mới, thì khi ra đường bạn sẽ luôn thấy nó, nhưng thực tế là bạn không hề mua được nó; giống như vì bạn muốn cậu ấy, nên cậu ấy luôn xuất hiện(2).

Khi đó, Dương Sinh đi ở phía bên phải Trạch Niên, khoảng cách giữa hai người không gần nhưng cũng không xa, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như đóng một lớp băng thật dày. Tôi biết cậu ấy đang tức giận, còn Trạch Niên ở bên cạnh dường như đang giải thích gì đó, nhưng lại bị Dương Sinh ngăn cản vài lần nên chỉ nhăn mày lại, không nói gì nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy bọn họ không vui.

Tôi nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn giữa họ, nhưng đến khi biết được nguyên nhân thật sự, tôi vô cùng kinh ngạc, hoá ra chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nguyên nhân là do Trạch Niên phải đến họp Hội học sinh, nên phải huỷ kế hoạch xem phim với Dương Sinh. Sau này tôi mới biết cậu được đề cử làm trưởng ban, mấy tuần đầu sau khai giảng là khoảng thời gian bận rộn nhất.

——Cậu họp mãi không xong à?

——Bởi vì mới khai giảng nên rất bận, xin lỗi…

——Cậu nhớ hôm nay phải tới hội trường C1 nhưng lại không nhớ tôi chờ cậu ở cổng Bắc phải không?

——…Vì mình không biết đó là cổng Bắc.

——Cậu có thể nhớ rõ lịch làm việc suốt cả hai tuần, vậy tại sao không để tâm đến chuyện của tôi?

——Không phải mình không quan tâm chuyện của cậu! Được rồi, hôm nay không thể nào làm theo những gì đã hứa, là lỗi của mình, lần sau có việc mình sẽ nói cho cậu biết.

——Cậu có thể đi họp được rồi.

——Cậu đừng giận nữa, cậu muốn thế nào?

Suy đoán nội dung của cuộc đối thoại, cũng chẳng khác gì suy đoán tâm trạng của họ bây giờ.

Tôi biết, những người đang yêu thỉnh thoảng sẽ nổi nóng, cho nên sẽ làm ra những chuyện vô lý. Cuối cùng sẽ không tránh khỏi việc lừa dối. Người làm trò nhập tâm diễn trò, kẻ ngoài cuộc xem chỉ thấy ngớ ngẩn.

Rất nhiều lần, có người chỉ vì muốn được quan tâm nên giả vờ bị thương cho người mà mình yêu nhất xem, thế nhưng, khi người đó không được như ý muốn thì vết thương giả kia lại giống như trở thành sự thật, để bọn họ đau, cuối cùng, để cho bọn họ mắc phải tâm bệnh.

Dương Sinh không phải loại người thích gây sự, tôi vẫn luôn biết điều đó. Cậu luôn là một người dễ chịu, hiền lành khoan dung, rất nghĩa khí với bạn bè. Thế nhưng, bây giờ cậu lại là một Dương Sinh hung hăng, không nói lý lẽ, thậm chí đã vượt qua cái mức gọi là ‘ấm đầu’, cậu ấy như thế khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ.

Mặc dù sau đó, bọn họ vẫn giống như những người đang trong tình yêu cuồng nhiệt khác, giảng hoà với nhau, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy cậu ấy có chút thay đổi. Mà bộ dạng ngang ngạnh đó của cậu ấy, không ai có thể thấy được, ngoại trừ Lý Trạch Niên.

——

CHÚ THÍCH

(1)  Cơm gà Youlin: Youlin gà thuộc Quảng Đông, các thành phần chính là thịt gà, quá trình nấu chính là Youlin. “Youlin” là kỹ thuật nấu ăn trong một phương pháp chiên đặc biệt, áp dụng cho các kết cấu của nguyên liệu tươi, cả hai phát huy những thế mạnh của chiên giòn rau quả, mà còn để giữ lại những đặc tính của nguyên liệu tươi.

(2) Nguyên văn đoạn này là 这大概就是所谓的视网膜效应, 就好比你刚换了一款新手机, 走在街上, 就发现总能见到同款. 而事实上, 并不是因为你买了, 它就烂大街了; 也不是因为你想他, 他就总会特意出现. Bạn nào biết cứ góp ý mình ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.