Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Rõ ràng cậu ấy không hề mạnh mẽ đến vô kiên bất tồi(1),nhưng trước mặt người kia, cậu lại trở nên vô cùng kiên cường. Dù có sợ cũng không nói ra, bởi vì cậu ấy cũng muốn bảo vệ người kia.” —— Khánh Bồi.

Mùa đông này có chút đặc biệt. Vấn đề trái đất ấm dần lên vẫn chưa dứt, thế mà ở nơi chưa bao giờ có tuyết như miền Nam lại được một trận mưa tuyết trăm năm hiếm thấy quét qua.

Vào những ngày đầu năm, bất cứ khi nào tỉnh dậy tôi đều không muốn ló tay ra khỏi chăn vì quá lạnh. Cuộn thành con tôm nằm ình trên giường, vươn tay ra gối đầu lấy điện thoại —— 10:22 sáng, 9 tin nhắn mới chưa đọc.

Mỗi dịp lễ tết đều có rất nhiều tin nhắn hỏi thăm đến nhức đầu, không cần ấn vào xem, chỉ cần liếc sơ chủ đề tin nhắn là cũng đủ biết nội dung bên trong. Vì thế, nhận được cái nào là tôi xoá sạch cái đấy.

Vì thấy tin nhắn ảnh của Giang Trọng Ngạn, nên tôi mới có chút kiên nhẫn ấn xem nội dung.

‘Hây, năm mới vui vẻ! Tớ đang ở khẩn Đinh(2)! Phía sau tớ là ngọn hải đăng ở mũi Nga Loan(3),mũi cực Nam của Đài Loan.’

Trong bức ảnh là cảnh bãi biển, có thể thấy rõ ngọn hải đăng cao cao, Giang Trọng Ngạn dang rộng hai tay đón gió, bộ dáng rất vui vẻ.

Ở Khẩn Đinh, không có tuyết, quanh năm đều 24 độ, rất ấm áp.

‘Thời tiết ở đó tốt thật. Ở đây tuyết rơi nhiều lắm.’ tôi vừa trùm chăn vừa trả lời cho cậu.

Không lâu sau, lại nhận được tin nhắn, cậu gửi cho tôi mấy tấm ảnh chụp phong cảnh, cảnh vật điển hình cho khí hậu nhiệt đới, đường chân trời kéo dài, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Giang Trọng Ngạn nói: ‘Tới đây chơi đi! Ở đây không lạnh đâu, tớ sẽ dẫn cậu đi đón gió! Còn đi chợ đêm nữa, đồ ăn cực kỳ ngon.’

‘Thật sao? Cậu bao luôn vé máy bay?’

‘Ừ, cảm động không?’

Tôi mỉm cười, ‘Ừ, ở đây lạnh đến nỗi không muốn chui ra khỏi chăn…’

Nhắn tin qua qua lại lại với cậu một lát, tôi tiếp tục công việc xoá đi lượng tin nhắn chưa đọc khổng lồ, sau đó tìm được tin nhắn của Dương Sinh trong đám tin nhắn chưa đọc, cậu ấy nói có mấy người bạn thời cao trung ở nước ngoài trở về ăn tết, muốn mọi người cùng đến tụ tập, thời gian là sáu giờ tối ngày mùng ba. Tôi suy nghĩ một chút, trả lời tin nhắn hỏi cậu địa điểm cụ thể.

Tôi biết cậu ấy mới trở về từ chuyến du lịch cuối năm, cũng biết sáng hôm nay, cậu ấy gửi tin nhắn chúc tết mang theo tí hối hận cho Trạch Niên: ‘Nếu không phải trả lời tin nhắn cho một người vào 00:05 thì tin nhắn đầu tiên trong năm nay là của cậu.’ Sau đó người nọ trả lời nói, vậy việc đầu tiên vào năm sau là phải gửi tin nhắn cho mình coi như bồi thường, Dương Sinh cong khoé miệng, nở nụ cười hài lòng.

Mùng ba Tết, tin dữ từ phương xa gửi đến làm vỡ một bữa tiệc chúc mừng của mọi người.

Vừa qua sáu giờ, những người bạn đã lâu không gặp cùng quây quanh một cái bàn tròn, lúc cả đám cùng nhau gọi món, một sinh viên vừa trở về từ Mỹ nhận được một cuộc điện thoại, nghe một hồi liền nói: “Tiểu Cường…Tiểu Cường hình như xảy ra chuyện.”

Tiểu Cường là bạn thân cùng lớp của Dương Sinh, nếu không phải hôm nay đi du lịch Mỹ cùng cả nhà thì hôm nay cũng sẽ có mặt ở đây.

“Sao vậy?” Dương Sinh không hiểu.

“Cậu ấy đang du lịch ở Arizona(4) sao?” Người nghe điện thoại nói chuyện có chút lộn xộn, kéo lấy một người bạn bên cạnh liền nói: “Lấy, lấy điện thoại gọi hỏi đi!!”

Chiều hôm đó, tin tức từ Mỹ được lên đầu đề: Đoàn xe du lịch gặp tai nạn, du khách Trung Quốc 7 người chết, 7 người bị thương. Sau đây là danh sách những người gặp nạn.

Cả đám cùng nhau cầu rằng chỉ là trùng tên. Đúng rồi, cái tên này rất phổ biến, người thì đông, rút đại một người cũng có thể tìm ra một người cùng tên với cậu ấy.(5).

Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí buồn bã. Tôi biết đó là người bạn nối khố từ nhỏ của Dương Sinh, tiểu học cùng lớp, cao trung cùng ban. Trên đường về tôi và cậu ấy đi cùng một chuyến tàu điện ngầm, thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của cậu ấy, tôi vỗ vai cậu an ủi.

Sau khi về nhà, tôi lập tức mở mạng, dường như mọi chuyện đều được viết rõ trên internet, một bài báo có tên của một người bạn thời trung học —— là thật. Thật sự là cậu ấy!

Cố gắng giữ bình tĩnh để đọc bài báo, chiếc xe du lịch mang số hiệu 93 của Arizona – Hoa Kỳ bị lật trên đường. Tấm ảnh trong bài báo là những mảnh kính vỡ vụn vãi đầy đường, cảnh sát Hoa Kỳ, còn có chiếc xe vỡ vụn ở ven đường…Vừa bị kéo ra khỏi giấc ngủ lại lập tức ngủ vĩnh viễn trên một con đường ở Hoa Kỳ. Máu của cậu ấy rơi ở Hoa Kỳ, chậm rãi thấm xuống cho đến khi khô hẳn.

Nghĩ đến những chuyện đó, tôi cảm thấy rất lạnh, dường như cả người đều run rẩy.

Mùa đông năm nay, hoàn toàn khác với mùa đông năm trước.

Nhớ tới Dương Sinh đang về nhà với tinh thần không ổn định, không biết cậu ấy thế nào nên bèn gọi điện thoại đến, máy bận. Sau đó gọi thêm nhiều lần nữa, nhưng vẫn không gọi được. Tôi nghĩ, lúc đó, tôi không chỉ muốn biết tình trạng bây giờ của cậu ấy để an ủi cậu, mà còn muốn tìm một người có thể chia sẻ tâm trạng bất an này với tôi.

Nhớ đến hồi học cao trung, chợt thấy buồn. Nhớ lại lúc chụp hình tốt nghiệp vào tháng sáu năm ngoái, Tiểu Cường vẫn còn cười tươi chụp hình với tôi. Đêm đó. cả đám nam sinh còn kéo nhau ra ngoài uống bia ca hát suốt đêm, quậy cả buổi tối, Tiểu Cường vào KTV uống đến lù mù lờ mờ, nói sang ngày hôm sau phải đi tỏ tình với cô gái cậu đã yêu thầm suốt ba năm. Cậu rất thích cười, cả đám tụ lại, chỉ cần có cậu là sẽ rất vui vẻ. Tôi không biết cuối cùng cậu ấy và cô gái đó ra sao, nhưng dù kết quả của họ là tốt hay là xấu, thì cậu ấy cũng đã không còn cơ hội nữa.

Thế sự vô thường.

Tôi dùng cả đêm viết một bài văn để tưởng nhớ cậu ấy, sau đó lẳng lặng ngồi trước máy tính.

Vừa đăng nhật ký không bao lâu thì cũng đã hai giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của Giang Trọng Ngạn. Thật ra, trước đó cậu ấy toàn gửi cho tôi mấy tấm ảnh khi đi du lịch ở Khẩn Đinh nên tôi đều không trả lời. Lần này cậu viết: ‘Vừa đọc nhật kỳ của cậu, giờ gọi cho cậu được không?”

Tôi đồng ý, cậu nhận được tin nhắn rất nhanh. Cậu nói cậu biết bạn của tôi xảy ra chuyện nên rất lo cho tôi, còn hỏi có phải thời tiết lạnh lắm hay không, đêm rồi, đừng để bị lạnh. Mà tâm trạng lúc này của tôi thật sự rất xấu, cái gì cũng không làm được, không thể làm gì khác ngoài ậm ừ nói cảm ơn trong cổ họng.

Tôi không nhớ mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy, cả đầu trống rỗng, thứ tôi đọc đầu tiên là những dòng người khác viết cho Tiểu Cường: ‘Có thể nào quên được cậu, bao nhiêu niềm vui là bấy nhiêu nỗi buồn.”

Ở nhà buồn rầu khoảng vài ngày, trong khoảng thời gian đó tôi vẫn không thể liên lạc với Dương Sinh.

Gọi cho cậu ấy vài lần đều không được. Nói đúng hơn, kể từ sau cái đêm hôm đó tôi hoàn toàn không thể liên lạc được với Dương Sinh, bởi vì chưa lần nào lo lắng như lần này nên có khi tôi định gọi thẳng cho Trạch Niên.

Sau đó, tôi lượn lờ trên blog mới biết được tình trạng của cậu ấy.

Cậu ấy rất không ổn.

Hình như cậu bị bệnh, phải nằm viện một ngày, dường như chuyện của Tiểu Cường có ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy.

Đêm hôm đó gọi cho cậu ấy vẫn là máy bận, có lẽ nên gọi điện thoại cho Trạch Niên.

Sau này, cậu ấy dùng một giọng nói khô khốc nói với Trạch Niên: “Trạch Niên, ngàn vạn lần cậu đừng bị gì. Nếu cậu bị gì, mình cũng sẽ chết theo. Mình nói thật.”

Khi đó Trạch Niên rất cảm động.

Cậu im lặng một lát, “Sẽ không đâu, cậu đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Có lẽ lúc đó cậu cũng đang bị một cảm giác sợ hãi xâm lấn, chỉ là khi đó tâm trạng của Dương Sinh không ổn nên cậu không thể nói ra.

Sinh chi bé nhỏ, ái chi cường.

Đêm đó, dường như cậu ấy thấy một Dương Sinh yếu đuối, một Dương Sinh không giống như mọi lần mỉm cười nghiêm túc vỗ ót cậu, mắng cậu ngốc. Bởi vì mỗi người đều cần một người khác dang tay bảo vệ mình.

Tôi không biết từ ngày hôm đó Trạch Niên quyết định như thế nào. Tôi chỉ biết, cậu ấy đã hạ quyết tâm.

——

Chú:

Có liên quan đến sự kiện: “Ngày 01 tháng 02 năm 2009, môt chiếc xe du lịch có chở du khách Trung Quốc gặp tai nạn ở Arizona – Mỹ, người Trung Quốc ít nhất 7 chết, 7 người bị thương. Theo truyền thông Hoa kỳ đưa tin, chuyến xe số 93 ở Arizona này chở theo 16 du khách người Trung Quốc bị lật trên đường cao tốc.”

Đây là sự kiện có thật. Đã gần 2 năm rồi, mong Rachel yên nghỉ trên thiên đường. RIP.

——

(1) Vô kiên bất tồi – 无坚不摧 – không có gì kiên cố mà không phá nổi.

(2) Khẩn Đinh – 垦丁 – Kenting: là một trong những điểm du lịch nổi tiếng của Đài Loan.

(3) Mũi Nga Loan – Nga Loan Tị  – 鵝鑾鼻 – nghĩa đen “mỏ ngỗng” – nằm tại trấn Hằng Xuân, huyện Bình Đông, là mũi cực nam của hòn đảo Đài Loan.

(4) Arizona: Arizona là một trong những tiểu bang Bốn Gốc, nằm về phía đông và nam của sông Colorado. Nó đối diện vớiNew Mexico, Utah, Nevada, và California:



(5) Nguyên văn câu này là 是呢, 小强这家伙的名字, 大众化的一抓一大把, 抽大奖也不会偏偏抽中他. Bạn nào biết cứ thoải mái góp ý nha OTZ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.