*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện; kì sơn bổn bất lão, nhân tuyết bạch đầu. Không giành được vai chính, đành phải thành thật làm khán giả, cuộc sống của bạn tôi không can dự vào được, tất cả là chỉ có thể cảm động lây.” —— Khánh Bồi
Vào học kỳ hai Lý Trạch Niên làm ở bộ phận tuyên truyền của hệ, sau đó được bầu làm Phó chủ tịch. Cậu rất có năng lực, công việc ở hội học sinh cũng làm rất tốt, nghe nói giảng viên và bạn bè ở trường khen cậu không ngớt. Nhưng cậu lại là người không có phương hướng riêng, lại còn là một tên không biết thưởng thức.
Tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới quen được với cái tính cách có hai mặt này, có thể nói là rất nhiều mặt(2).
Dương Sinh hẹn gặp cậu ở cổng Đông của trường sau giờ học, kết quả đêm qua cậu lại quên sạc điện thoại, ra cổng Bắc chờ thật lâu, may mắn cậu còn biết mượn điện thoại của người khác. Dương Sinh từ cổng Đông chạy đến tìm cậu, vươn tay vỗ lên gáy cậu: “Không phải nói là chờ ở cổng Đông sao? Điện thoại của cậu đâu?”
“Tối qua quên sạc.” Bị đánh nên cậu đưa tay sờ gáy, chấp nhận chuyện mình đã là sinh viên đại học mà ngay cả phương hướng cũng không phân biệt nổi.
Dương Sinh nhìn những ngón tay cứng đờ, không chút cảm giác của cậu, tức giận nói: “Chờ đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nho-can-sac-ivy/2433374/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.