“Vô hạn dịu dàng, trân trọng, đó là cách duy nhất để đối xử với nhau, hai người bọn họ đều hiểu như thế. Từ đầu đến cuối, giữa hai người bọn họ, không ai qua loa, cũng không ai bỏ cuộc.” ——Khánh Bồi
Nhìn thấy chiếc nhẫn kia là một việc rất tình cờ. Vì cậu gầy nên ngón tay cũng có vẻ thon dài. Ánh sáng chiếu vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Trạch Niên cũng không có tác dụng làm tăng thêm vẻ đẹp của nó.
Sau đó, tôi có gặp Dương Sinh vài lần trên đường đi học, tự miễn cưỡng mình chú ý đến ngón tay của cậu. Có một lần trong lúc cậu ấy vô ý giơ tay lên, tôi đã tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út. Thấy ánh mắt của tôi, cậu cũng không rụt tay về mà vẫn tự nhiên như mọi lần.
Vì sợ làm thế sẽ xấu hổ, nên tôi giả vờ trêu đùa: “Này này, có cần phải vậy không? Thật muốn chọc cho người ta mù mắt!”
Cậu ấy híp mắt cười, “Cậu thôi đi!!”
Cậu ấy không phải người không biết thưởng thức kiểu việc lớn thì rõ ràng thẳng thắn, việc nhỏ thì mơ hồ không hiểu như người kia. Nên làm sao mà cậu ấy không biết ý nghĩa của ngón áp út.
Mấy hôm trước, tôi biết được tin Dương Sinh đứng đầu môn Logic học đại cương với số điểm 96, đại bộ phận những người nghe được tin đó đều cảm thấy mơ hồ như đang đi trong sương mù, vì ngay cả người được xưng là ‘cổ tích’ cũng không đạt được số điểm như thế. Nhưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nho-can-sac-ivy/2433380/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.