Trên đời này, để có thể tồn tại đã là một điều khó khăn, nhưng để sống mãi ở trong trái tim của người còn là điều khó khăn hơn nữa. Tại sao khi yêu, con người ta lại nhất mực thay đổi? Họ chấp nhận thời gian để chờ đợi, cho dù không biết thời gian ấy sẽ kéo dài bao lâu, bao xa, họ vẫn chấp nhận. Đơn giản vì, họ tin tưởng một điều, tương lai có người, chúng ta sẽ cùng chung bước. Một khoảng thời gian chờ đợi có là gì? Cho dù là cả một đời cũng tuyệt đối không hề hối hận. Tại sao khi rơi vào lưới tình rồi, con người ta lại bất chấp, mê muội đến thế? Tại sao khi đã toàn tâm toàn ý trao đi trái tim của mình, trong lòng ta vẫn còn lưu lại cái cảm giác sợ hãi ấy? Sợ hãi khi người bước đi.
Cho dù có là ngàn trùng xa cách, nhưng khi thấy người, tất cả nỗi nhớ nhung đều sẽ được lắp đầy. Khi nghe được giọng nói của người, thời gian và không gian đều như dừng lại hết thảy. Tất cả là vì yêu, tất cả là vì đã yêu quá nhiều, quá sâu, không thể nào mà buông bỏ được nữa. Cứ mãi khư khư cố chấp, không màng đến tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Sống là để yêu thương.