Khi đó bốn năm học kết thúc, có người nói bốn năm này của tôi như là trôi qua vô ích —— cả người vẫn giống như khi mười chín tuổi, giơ tay nhấc chân, một chút cũng chưa thay đổi.
Chính bản thân tôi cũng thấy thời gian đi quá nhanh. Nhoáng cái, người bên cạnh đều tản đi cả, người nọ đi Paris cũng đã được một năm.
Còn tôi thì vẫn duy trì dáng vẻ như vậy mà chờ đợi, giống hệt như mười chín tuổi năm ấy lần đầu gặp gỡ hắn.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Năm đó, Thịnh Minh vốn có cơ hội đi Đức. Là hạng mục lưu học hai năm.
Tuy nói số lượng rất có hạn, nhưng thành tích trong mấy năm của hắn vẫn luôn rất tốt, hơn nữa phỏng vấn cũng rất thành công, cảm thấy tương lai và hi vọng đều nắm ở trong tay. Nhưng một người xuất sắc như hắn, lại bất ngờ không được chọn. Thay vào đó, là Thẩm Dao – người cơ hồ chơi bời nguyên thời đại học.
Lời đồn đãi và các loại tin tức hành lang không chân mà chạy, lập tức đẩy Thẩm Dao về phía đầu sóng ngọn gió.
Ngay cả đi trên hàng lang thôi, cũng có thể nghe được tiếng nghị luận đều đều của các nữ sinh viên.
“Nghe nói danh ngạch năm nay, học trưởng Thịnh Minh năm tư lớp II không đạt!”
“Ế? Vì sao chứ? Vậy ai được?”
“Thẩm Dao, cậu biết chứ?”
“Người nào người nào?”
“… Chậc, cái người mà có cha là cục trưởng ấy, thường chơi bóng ấy. Nghe nói hai người bọn họ còn cùng phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-paris/3221218/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.