Rất nhiều năm sau này, tôi tự hỏi bản thân mình, khoảng thời gian cùng cậu đó, phải chăng chỉ là bởi vì tuổi trẻ khinh suất mà lạc lối đi lầm một đoạn. Bởi vì trẻ tuổi ngông cuồng, cho nên có rất nhiều ảo tưởng đối với yêu và tương lai. Sau này, tôi phủ định chính bản thân mình là bởi vì đã sâu sắc cảm nhận được rằng: bất luận cậu ở, hay là không ở, đối với tôi mà nói đều là như nhau, sự tồn tại như là tín ngưỡng vậy. Cho nên, tôi không hoài nghi nữa.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Chín giờ tối, lúc Thịnh Minh đi ra thư viện, bên ngoài trời đang mưa tầm tã. Mưa thu rơi xuống cảm giác lại càng lạnh thêm gấp bội, mỗi ngõ ngách trên thế giới đều là ẩm ướt.
Hắn nắm thật chặt hai quyển sách trong tay, xông vào trong màn mưa.
Hắn mặc một chiếc áo kẻ vuông tối màu, phía dưới là quần jean hơi bó. Trong cơn mưa to, mỗi một bước chân chạy nhanh đều làm vệt nước bẩn bắn tung tóe lên, dính ướt ống quần. Mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng dính bết lại, tóc mái hơi dài, áp sát vào trán. Trên mắt kính gọng đen cũng toàn là nước mưa, chật vật vô cùng.
Đi tới ngoài cửa phòng, tìm tìm trong túi quần, trống không.
Thấy trong phòng đèn sáng, bèn gõ gõ cửa. Đợi một hồi, thấy không ai đáp, lại gọi một tiếng, “Thẩm Dao, cậu ở nhà không?”
Bên trong truyền đến tiếng bước chân bịch bịch, không bao lâu, cửa mở ra kêu “kẹt”.
Nhìn thấy hắn ướt nhẹp như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-paris/3221186/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.