“Yêu đến tình trạng này, chỉ sợ phải vượt qua lớp vỏ trái đất, rơi xuống một bán cầu khác.” — Khánh Bồi
“Trần Gia Hạo, đầu cậu bị kẹp rồi phải không?”
Trong phòng ký túc, Giang Trọng Ngạn cuối cùng cũng không ngồi yên, nhảy xuống từ trên ghế, tức giận nhào vào Trần Gia Hạo hét lên một câu như thế. Nhìn người vẫn im lặng không nói, cậu lại cảm thấy tức giận: “Cô gái đó căn bản không thích cậu, cô ta đang đùa giỡn cậu! Không phải hôm qua cậu bảo đã suy nghĩ kĩ rồi sao?!”
Hai ngày trước, cậu ta tuyên bố chia tay với bạn gái Tang Duyệt, dọn đồ trở về phòng ký túc ở. Nguyên nhân là do lần thứ hai phát hiện bạn gái thân mật với người khác sau lưng mình.
Thật ra, tôi và Giang Trọng Ngạn đã quen với việc gần đây bọn họ thường xuyên cãi nhau, chỉ là tên đại thiếu gia này thật sự quá nhập tâm, lần nào cũng bỏ qua tự ái, chọn nhân nhượng và tha thứ. Hôm trước có lẽ là lần bọn họ cãi nhau nghiêm trọng nhất, cho nên Trần Gia Hạo trực tiếp dọn đồ trở về phòng.
Cậu ta buồn bực không vui hết cả đêm, tôi và Giang Trọng Ngạn nói lời khuyên nhủ, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa(1). Cứ tưởng rắng cậu ta đã hoàn toàn thấu hiểu, ai ngờ vừa nhận được hai cuộc điện thoại của bên kia liền mềm lòng.
Giang Trọng Ngạn bị cậu ta chọc đến tức giận, thật có chút mùi vị ‘Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh"(2),“cô ta chỉ giở chút chiêu thì cậu liền không bình tĩnh mà chạy đi tìm cô ta? Cậu là bạn trai cô ấy chứ không phải cái máy ATM kêu liền đến đuổi liền đi!”
“Giang Trọng Ngạn!” tôi lên tiếng quở trách, ý bảo cậu ấy nói có hơi quá đáng.
“…” Đại thiếu gia cúi đầu, thầm nắm chặt nắm đấm.
Nhìn tên kia cuối cùng cũng trốn đi, Giang Trọng Ngạn hết cách, thở dài một hơi, tức giận mắng một câu, “Cái này gọi là hội chứng Stockholm(3)! Đệt!”
Rõ ràng biết người kia không tốt với mình, nhưng vẫn mong ngóng được gặp người đó. Sự ỷ lại khác thường và khuynh hướng tự ngược của Trần Gia Hạo trước mắt làm cho sự lo lắng và khó hiểu lúc đầu của Giang Trọng Ngạn hoàn toàn biến thành sự tức giận. Cũng không biết tại sao, tôi lại cảm thấy có chút cảm động. Nhưng loại tâm lý nhỏ bé này, tôi không hề nói ra. Tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó Giang Trọng Ngạn biết tôi cũng là người bỏ mặc bản thân mình bước vào vòng xoáy của kẻ khác, nói không chừng cũng sẽ tức giận tôi là kẻ không tiền đồ, hận không thể cho tôi ăn một đấm ấy chứ?
Hôm sau, Trần Gia Hạo thật sự không trở về. Chắc là cậu ta lại trở về cuộc sống ban đầu, mặc cho bạn gái mỗi cuối tuần cầm thẻ tín dụng của mình cà đến không tích chút vốn, dù sao cậu ta cũng không thiếu tiền, ai bảo chỉ có người kia mới cho hắn cảm cái giác gọi là yêu, chí ít là ở hiện tại.
Buổi tối, lúc tôi xuống lầu tắm, lại thấy một đám nam sinh chui vào trong phòng coi bóng đá. Giả vờ đi ngang qua giống như mình cũng thấy hứng thú, mặc dù ngay cả trận đấu gì tôi cũng không biết.
Không ngoài dự liệu tôi nhìn thấy Dương Sinh, cậu ấy vẫn bình tĩnh như mọi lần gọi tôi một tiếng. Tôi cười chào hỏi lại cậu ấy, nhưng không thấy Lý Trạch Niên đâu.
Tôi lơ đãng hỏi cậu ấy: “Sao vậy, cậu ấy không tới à?”
Người đang ngồi giấu giếm ngửa đầu nhìn tôi một chút, cười nói: “Hai ngày này cậu ấy bận kiểm tra.”
Tôi nghĩ, đại khái là bình thường bản thân cũng thích không nói gì, có thể nhìn thấu tâm sự cất giấu trong lòng người khác.
Sau đó, tôi biết được vài ngày trước bọn họ lại cãi nhau một trận thật lớn, cuối cùng dẫn đến chia tay.
Dương Sinh ban đêm vắng vẻ ở trong thao trường lớn tiếng tức giận: “Tôi con m* nó sau này mà còn thích cậu nữa thì sẽ không phải họ Dương!”
Người trước mặt không thể cứu vãn được gì, im lặng thật lâu, sau đó đưa tay lên vuốt mặt, “…Được, cậu đừng hối hận.”
Nhìn bóng lưng của Lý Trạch Niên đang bỏ đi cuối cùng cũng mờ nhạt dưới ánh đèn, Dương Sinh chửi thề một câu, một mình chạy sáu vòng trong thao trường, mãi cho đến khi mệt mỏi kiệt sức mới té ngã trên đường chạy nhựa.
Gió đêm mùa xuân, chưa từng có một ngày nào trong lành như thế. Cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm không một ngôi sao, cảm thấy đau đầu.
Lúc biết được điều này, tôi không hề cảm thấy thoải mái, cũng không hề có một chút cảm giác như trút được gánh nặng nào.
Ngược lại, tôi rất chán nản.
Sau khi tắt đèn, tôi ngồi dưới ngọn đèn 9 watt đọc sách, nhưng đọc được một chút lại cảm thấy tinh thần không ổn, sau đó quyết định mở máy tính lên viết vài thứ.
Thì ra yêu cuối cùng là như vậy. Mặc dù yêu đến đau đớn nhiều hơn vui vẻ; yêu đến ba ngày cãi nhỏ năm ngày cãi lớn; yêu đến cuối cùng tôi cảm thấy ngay cả hận cũng không đủ để biểu đạt, nhưng khi nhớ đến những ngày từng hạnh phúc trong quá khứ, vẫn cảm thấy đáng giá.
Dùng nhiều vết thương như thế, để đổi lại khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi. Yêu đến tình trạng này, chỉ sợ phải vượt qua lớp vỏ trái đất, rơi xuống một bán cầu khác.
Lý Trạch Niên, sao cậu lại cứng đầu như thế?
Vài ngày sau, tôi vẫn không liên lạc với Trạch Niên, thậm chí có chút sợ nếu tình cờ gặp cậu ở ký túc.
Tôi đoán bây giờ cậu ấy nhất định không ổn, nhưng cũng vì vậy mà tôi sợ phải gặp cậu ấy.
Mà sự thật là, kể từ sau khi cậu ấy cắt đứt quan hệ với Dương Sinh, tôi cũng rất ít khi gặp lại cậu ấy, trái lại thường xuyên gặp Dương Sinh ở sân trường. Mỗi lần gặp cậu ấy đều thấy cậu ấy đi chung với vài nam sinh cùng hệ, dáng vẻ cười cười nói nói không hề có chút tâm sự. Chiều không có tiết cũng sẽ tìm một đám người đá bóng như cũ, lúc bị té trên sân cũng giả vờ trẻ con mắng hai tiếng ‘m* nó’ rồi đứng lên tiếp tục.
Tôi nhìn cậu ấy, chỉ cảm thấy sống như thế này quá mệt mỏi.
Trẻ con cũng biết lúc cười nên cười, lúc khóc nên khóc, không ngờ càng lớn càng sống ngược trở lại.
Một tuần lễ sau khi họ chia tay, tôi nhận được tin nhắn từ Lý Trạch Niên. Đây là lần thứ hai tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy. Lần này, cậu ấy hỏi tôi cuối tuần có rảnh để đi xem triển lãm nghệ thuật lưu động với cậu ấy hay không, cậu ấy có hai vé nên không muốn lãng phí.
Tôi hỏi cậu ấy, Dương Sinh không rảnh sao? Cậu ấy trả lời rất nhanh, nói ừm, cuối tuần cậu ấy (chỉ Dương Sinh) có việc.
Tôi mỉm cười với tin nhắn trên điện thoại, với loại chuyện này, bọn họ thật sự là cùng một khuôn mẫu như nhau. Vật thương kỳ loại(4),chính là như thế.
——
CHÚ THÍCH
(1) thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa: 天涯何处无芳草, 何必单恋这支花? – ý là thiên hạ vô vàn người, không nhất thiết chỉ vì một người – “Xuân tình” của Tô Đông Pha
(2) Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai. Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối. (Nguồn)
(3) Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. (Wiki)
(4) Vật thương kỳ loại: 物伤其类 – ý chỉ thấy đồng loại chết lại nghĩ đến tương lai sau này của mình mà cảm thấy buồn phiền, tương tự như nhìn thấy người có cùng cảnh ngộ với mình mà thương cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]