*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người kia biết rõ cậu ấy rất tốt, cũng biết mình không tốt, nhưng dù có như thế cũng không vì vậy mà ngừng tổn thương cậu ấy. ‘Nếu như thời gian có hạn, không bằng để cho cậu mãi nhớ tôi.’ “ —— Khánh Bồi
Tàu điện chạy qua một đoạn đường hầm tối đen, không khí đối lưu trong khoang tàu có hơi lạnh. Dưới ngọn đèn sáng sủa, Lý Trạch Niên tìm hai tấm vé vào cửa từ trong ba-lô, “Coi như là mình tạ lễ đêm hôm trước!”
Cổ điển và duy mĩ —— triển lãm hội hoạ châu Âu thế kỷ 19.
Tôi nhìn phần giới thiệu sơ lược trên vé, hỏi: “À, là triển lãm tranh?” Đối với kẻ ít kiến thức nghệ thuật, cứ tưởng là triển lãm nghệ thuật bình thường.
“Ừm, nghe nói lần này có 100 bức tranh, không ít tác phẩm đặc biệt được mang đến từ các bảo tàng lớn ở châu Âu, cho nên rất khó có vé đấy.”
Tôi không hiểu rõ chủ nghĩa cổ điển, chủ nghĩa lãng mạn, hay trào lưu Tiền Raphael(1) là gì, nhưng thấy Lý Trạch Niên vô cùng hào hứng, tôi cũng sẵn sàng tin rằng, những thứ này chắc chắn rất thú vị.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn cậu bỏ vé vào ngăn bên ngoài ba-lô. Cậu ấy chú ý đến ánh mắt của tôi, sau đó nhìn tôi, hỏi tôi sao vậy.
Tôi thích người như vậy —— lúc tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy sẽ không dời ánh mắt đi.
Tôi nghĩ, nếu như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nho-can-sac-ivy/2433388/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.