

Năm Thiên Hòa thứ mười hai, giữa mùa đông giá rét, đêm tuyết lớn, thiếu nữ mười một tuổi tên Thiếu Vi vung đao chém đứt huyết mạch thân tình, đơn độc hạ sơn rời đi.
Đêm ấy, hoàng tử Lưu Kỳ — kẻ vô duyên vô cớ bị nàng đánh cho một trận như chó hoang xui xẻo bên đường — từ mặt đất lồm cồm bò dậy, lau vết máu nơi chóp mũi, đứng giữa trời tuyết, dõi mắt trông theo bóng lưng toàn thân đẫm máu kia khuất dần trong màn tuyết trắng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.