Bao năm qua, Phùng Châu chẳng phải chưa từng phản kháng.
Ngược lại, bà từng phản kháng rất nhiều lần. Bà từng bỏ trốn, thậm chí cũng từng thử nhân lúc Tần Phụ ngủ say hoặc say rượu mà giết hắn. Nhưng lần nào bà cũng thất bại, phải trả giá bằng một chân què và mấy ngón tay cụt.
Trong bóng tối bất tận ấy, Tần Phụ dần hóa thành một ngọn núi đen kịt, đáng sợ và đáng ghét, không thể lay chuyển trong tâm trí bà.
Ngọn núi ấy, nay đột nhiên đổ sụp trước mắt. Thân thể bà vốn gồng cứng rạp dưới đất rốt cuộc có thể đứng thẳng, bà ngẩng đầu lên, như thật sự nhìn thấy từng khối đá vụn và tro bụi đang ào ào rơi xuống, trong mỗi hạt tro ấy đều phản chiếu những khổ sở, nhục nhã và giày vò bà từng chịu đựng suốt bao năm.
Vô số hồi ức tàn khốc và thù hận gào thét điên cuồng. Phùng Châu bỗng ôm đầu, gào khóc thảm thiết, lý trí cuối cùng cũng sụp đổ.
Thiếu Vi quỳ sụp bên mẫu thân, lo lắng khẽ gọi:
“A mẫu…”
Nghe thấy tiếng gọi ấy, Phùng Châu ngẩng đầu, để lộ một gương mặt méo mó vặn vẹo, bị thù hận và đau đớn chiếm cứ hoàn toàn.
Thiếu Vi vốn quá mức cảnh giác, duy chỉ đối với a mẫu là hoàn toàn không phòng bị.
Từ khoảnh khắc bị mẫu thân đè ngửa xuống đất, sau đầu nện mạnh vào nền lạnh lẽo, cho đến khi cổ bị đôi tay kia siết chặt, Thiếu Vi vẫn chưa kịp phản ứng, càng không nghĩ đến việc phản kháng.
“Nghiệt chủng… ngươi là thứ nghiệt chủng! Ngươi vốn dĩ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5082158/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.