Ngày hôm ấy là ngày giỗ của mẫu thân Thiếu Vi.
Hai năm trước đúng vào ngày này, Phùng Châu chết trong Thiên Lang trại — đó mới là ngày kỵ thực sự của bà.
Khi thi thể Phùng Châu được Lăng gia quân đưa về kinh, Phùng gia chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng đã tìm lại được hài cốt thất lạc nhiều năm trước của nàng, liền an táng vào ngôi y quan mộ đã lập sẵn. Ngày tìm thấy hài cốt ấy liền được “tạm coi là” ngày giỗ.
Phùng Tự rất coi trọng việc tế bái muội muội, người Phùng gia gần như đều có mặt.
Trong nghĩa địa Phùng gia, khi Thiếu Vi đang quỳ trước phần mộ mẫu thân thì một gia bộc vội vã bước tới, cúi người bẩm báo với Phùng Tự đứng bên cạnh:
“Gia chủ, Nghiêm tướng quốc đích thân đến tế bái…”
Sắc mặt Phùng Tự nghiêm lại:
“Ta lập tức ra nghênh đón.”
Nói xong, ánh mắt hắn lướt qua Thiếu Vi vừa đứng dậy trong chớp mắt, rồi dặn dò thê tử:
“Đưa bọn trẻ lên xe tránh đi, kẻo mạo phạm tướng quốc.”
Hầu phu nhân Kiều thị gật đầu đáp ứng.
Thiếu Vi mặc váy trắng thuần, bên hông thắt đai lụa xanh. Dáng người nàng chưa cao, đi giữa một đám huynh đệ tỷ muội cũng không mấy nổi bật — người ngoài vốn cũng khó phân biệt rốt cuộc Phùng gia có bao nhiêu vị tiểu thư, lại càng không rõ từng người bao nhiêu tuổi.
Nhưng Thiếu Vi lại mơ hồ cảm nhận được, có một ánh mắt dường như đang dò xét riêng nàng.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu quay sang, song biểu huynh Phùng Hiềm lại bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5082154/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.