Hiểu Tô trong một lần đi tác nghiệp tại bệnh viện thì quen biết Thiệu Chấn Vinh. Những hiểu lầm va chạm nho nhỏ khiến cả hai xích lại gần nhau hơn rồi dần dần biến thành tình yêu. Đó là thứ tình cảm trong sáng và đẹp đẽ đến mức Hiểu Tô dường như đắm chìm trong đó. Cô thấy mình thật hạnh phúc khi có thể yêu và được yêu một chàng trai tốt như vậy. Nhưng bi kịch thật sự bắt đầu khi Chấn Vinh dẫn cô về ra mắt gia đình. Đứng trước Lôi Vũ Tranh, anh trai của Chấn Vinh, cô như bị người ta lột trần ra, nhục nhã, xấu hổ và ê chề.
Một bức màn trong quá khứ dần tiết lộ. Vũ Tranh muốn cô chia tay với em trai mình ngay lập tức. Hiểu Tô lại bị cơn ác mộng ngày xưa ùa về, cô sợ hãi mất đi tất cả mọi thứ nhưng lại không có cách nào để níu kéo. Vì thế, cô buông lời chia tay tuyệt tình với Chấn Huy. Mà nào đâu biết đây là nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời mình phạm phải. Không có hối hận, không có hàn gắn cũng không thể có sữa chữa hay quay đầu. Trong cơn động đất khủng khiếp ấy, Chấn Vinh ra đi, mang theo một nửa linh hồn và thể xác của Hiểu Tô theo. Cô như cái bóng, vật vờ, đau khổ và hối tiếc đến chết đi sống lại. Hóa ra những lời tàn nhẫn ấy lại là câu nói sau cùng cô dành tặng cho anh. Thật đau đớn biết bao.
Rồi cô bất chấp tất cả để gặp Vũ Tranh, tìm cách mua lại căn nhà của cô cùng Chấn Vinh lúc trước. Ở đó, cô từng-hạnh-phúc-bên-anh. Đó là tất cả những gì còn sót lại của tình yêu tươi đẹp đó. Không có nó, cô sẽ chết mất. Nhưng mặc cho cô van xin như thế nào. Vũ Tranh vẫn chán ghét và lạnh lùng đẩy cô ra xa. Quá khứ của cô và cái chết của Chấn Vinh khiến anh căm ghét cô vô cùng. Vậy mà, chỉ vì một giây phút mềm lòng anh đã đắm chìm trong thứ tình cảm không nên tồn tại này lúc nào không hay...