Những mảnh giấy đó được sắp xếp rất lộn xộn, bên trênthường chỉ có một hai câu, đều là nét chữ của Thiệu Chấn Vinh.
Từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, từng tờ từngtờ chẳng giống nhau.
Tờ đầu tiên có hàng chữ nghiêng ngả: “Tôi muốn thiđược 100 điểm”.
Tờ thứ hai, còn có chữ chỉ ghi phiên âm: “Tôi muốn họcchơi bóng rổ”.
“Thầy Tăng, hy vọng thầy nhanh “khỏe mạnh”, nhanh quaylại dạy học, mọi người đều rất nhớ thầy”.
“Tôi muốn giống anh cả, thi được hai điểm 100, làm họcsinh ba tốt”.
“Mẹ, cảm ơn mẹ mười năm trước đã sinh ra con. Bố, anhcả, anh hai, con yêu mọi người, hy vọng cả nhà mãi mãi bên nhau như thế này”.
“Tần Xuyên Hải, tình bạn muôn năm! Chúng ta hẹn gặptrong trường trung học!”.
“Anh hai, dáng vẻ anh lúc đánh nhau rất oai phong,nhưng em hy vọng anh sẽ không đánh nhau nữa.”
“Trong cuộc thi không đoạt được giải, bởi vì không cốgắng hết sức mình, tôi rất hối hận.”
“Bố có tóc bạc rồi.”
“Thầy Hà, câu hỏi đó em không giải được thật mà.”
...
Những mảnh giấy lộn xộn, ghi lại từng khoảnh khắc nhỏbé nhất của quá khứ. Anh đọc từng tờ, cô cũng đọc từng tờ, rất nhiều rất nhiều,một câu, hai câu được viết trên đủ các loại giấy khác nhau, nào là giấy xé từvở giấy trắng, giấy nhớ, bìa cứng...
“Lý Minh Phong, tớ rất khâm phục cậu, không phải vìcậu thi được hạng nhất, mà vì cậu là lớp trưởng tốt nhất.”
“Các đàn anh, làm ơn đừng hút thuốc trong hành langnữa, nếu không em sẽ nổi điên lên đấy!”
“Hàn Tiến, người bạn tốt, cả đời bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245905/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.