Khílạnh từ vùng cao áp trên Mông Cổ thổi xuống, gió lạnh buốt và cuốn theo nhữnghạt mưa nhỏ như kim lướt qua mặt biển, hơi lạnh thấu xương len qua cổ áo. Trênthuyền vang lên những tiếng vun vút, người lái thuyền nói: "Tuyết rơirồi". 
Đúng làtuyết rơi rồi, trận tuyết đầu đông, từng đóa hoa tuyết lấp lánh rơi xuống từkhoảng không vô định. Chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh này trên biển, trời vàbiển bị ngăn cách bởi một tầng trắng mông lung như được phủ một lớp lụa mỏng.Từ xa nhìn lại những hòn đảo nhỏ như những đỉnh núi nhấp nhô giữa tuyết trắngvà gió đêm trên biển. Con thuyền phải đi hơn nửa giờ đồng hồ nữa mới đến bờ.Khi con thuyền cập bến, trên bến không một bóng người, người lái thuyền đặt mộttấm ván. 
Anh lấytiền ra để trả nhưng người lái thuyền sống chết không chịu nhận, nói với anh:"Bác sĩ Thiệu, nếu sáng mai anh muốn về, tôi sẽ cho thuyền ra đón, khônglấy tiền của anh", anh ngạc nhiên ngẩng đầu, người lái thuyền cười thànhthật: "Thằng con thứ hai của tôi học trên đảo này, từ lâu đã cho tôi xemhình của anh và cô Đỗ", lại hỏi, "Cô Đỗ sao lại không đến?". 
"Côấy ra nước ngoài học rồi." 
Thuyềntrưởng ngẩn người, lại cười nói tiếp: "Học là tốt, bác sĩ Thiệu, anh khôngđi cùng cô ấy sao?". 
Anhkhông đáp, chỉ xách ba lô leo núi lên, bên trong toàn là dụng cụ học tập và sáchcho bọn trẻ, quay người lại vẫy thuyền trưởng: "Làm phiền anh đợi ở đâymột chút, tôi đi thăm bọn trẻ rồi sẽ về ngay trong ngày". 
"A,được!" 
Đườnglên đảo chỉ có một nên không thể bị lạc được. Trèo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245911/quyen-5-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.