Đỗ HiểuTô cảm nhận được rằng cơ thể mình đang run lên, tuy đây là bệnh viện tư nhânnhưng nhìn qua có vẻ rất đàng hoàng. Nộp tiền xong cô lên phòng phẫu thuật trêntầng ba. Trong thang máy chỉ có mình cô, tay cô siết chặt túi xách, tấm gươngtrong thang máy phản chiếu những ngón tay trắng bệch của cô, chỉ thoáng quatrong giây lát mà lại dài tựa như cả đời người. Lên đến tầng ba, cô bước rakhỏi thang máy, đột nhiên nghe thấy cánh cửa phía cầu thang bộ bị mở toang vàvang lên một tiếng "rầm", cô quay lại theo bản năng thì nhìn thấyngười lẽ ra không thể có mặt ở đây nhất.
Sắc mặtanh thâm trầm, bước từng bước về phía cô, lồng ngực vẫn đang phập phồng vì chạyquá gấp. Cô không phản ứng gì, chỉ nhìn anh.
Anhcũng chẳng nói, chỉ nắm cánh tay cô kéo ra ngoài.
"Anhđịnh làm gì?" Gặp lại người này, cô mới nhận ra rằng mình không muốn gặpanh, không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt giống Chấn Vinh đó, không muốn nhớ đếnnhững gì có liên quan đến anh. Bởi chỉ cần liên quan đến anh, sẽ khiến cô cứsai lại sai thêm, khiến cô căm hận chính bản thân mình. Cô y tá tò mò nhìn ra,thấy anh đang nắm chặt tay cô, còn cô không sao giằng ra đươc.
"Cótin không?", sắc mặt anh bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản: "Cô cònkhông chịu đi, tôi sẽ có cách dỡ cả chỗ này".
Trờikhông lạnh nhưng cô cứ run lên cầm cập, cô tin rằng anh chính là tên ác ma đángsợ nhất dưới địa ngục, còn cô không ngại phạm phải tội tày trời, chỉ cần anhmuốn. Cô tuyệt vọng lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245910/quyen-4-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.