Trướcmắt, muốn đến những nơi gặp nạn nghiêm trọng vẫn rất khó khăn, phần lớn các conđường đều bị hư hỏng, có không ít nhân viên cứu hộ mạo hiểm vượt núi vào trong.
“Lạimưa rồi, thời tiết xấu qua”, biên tập nói, “Mưa sẽ dễ lở đất, cáng tệ hơn”.
Khôngtìm được xe, biên tập nghĩ rất nhiều cách, trời tối dần, lúc này dù có tìm đượcxe cũng không an toàn, cô không thể không ở lại Thành Đô. Đỗ Hiểu Tô gọi điệncho Lão Mạc nói ngắn gọn tình hình ở đây, Lão Mạc lại rất khoan dung, còn an ủicô: “Không sao, ngày mai nghĩ cách cũng được, tin tức quan trọng, nhưng an toànquan trọng hơn”.
Cô mangtheo máy tính, phát hiện ra mạng ở khách sạn hoạt động, thế là lên mạng tra thửvị trí của những nơi gặp nạn nghiêm trọng, cùng những báo cáo vô cùng ngắn gọnmà các phóng viên khác mạo hiểm theo nhóm cứu hộ vào trong gửi về. Cô càng nhìncàng sợ, số người chết mỗi ngày một tăng, nhìn những tấm ảnh mới nhất, cô chợtthấy trong người khó chịu. Lúc đọc cô mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, nhưnglúc này cũng muộn quá rồi, cô cũng không muốn ăn gì, nên đành tắt máy tính, épmình đi ngủ.
Bênngoài trời vẫn mưa, cô dần ngủ thiếp đi. Cô nằm mơ rất nhiều, nhưng chỉ lànhững đoạn ngắn ngủi, mờ nhạt, cô nửa tỉnh nửa mê, đến khi tỉnh lại thấy mìnhđã toát mồ hôi lạnh đầy người. Có lẽ vì thay đổi hoàn cảnh, nên ngủ không đượcyên giấc, cuối cùng cô bị đánh thức bởi một cơn chấn động mạnh mẽ: dư chấn!
Đúng làdư chấn! Cửa sổ đập vào nhau lạch cạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245895/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.