Lôi VũĐào ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa. Mãi cho tới khi Lôi Vũ Tranh được chuyểnra khỏi phòng điều trị tăng cường, được các bác sĩ xác định là không còn nguyhiểm gì nữa, anh mới về. Trước khi đi, dường như anh ta định nói gì đó nhưnglại thôi, cuối cùng chỉ nói với cô: “Chăm sóc nó”.
Dù saoanh cũng đã cứu cô, hơn nữa lại là anh trai của Chấn Vinh. Trải qua kiếp nạnsinh tử đó, cơ hồ mọi thù hận tạm thời bị xóa nhạt, chỉ còn lại nỗi buồn đauvương vấn. Chấn Vinh ra đi vội quá ngay cả một cơ hội để cô chăm sóc anh mà ôngtrời cũng không cho, vậy nên bây giờ xem như là đền bù vậy.
Chỉ vìmột câu dặn dò của Lôi Vũ Đào mà ngày ngày cô đều ở trong bệnh viện. Thật racũng chẳng có việc gì bận rộn cho lắm, ở trong bệnh viện có y tá chuyên nghiệp,cũng đã thuê người đến chăm sóc. Vì thế việc nặng chẳng đến tay cô, việc nhẹcũng chẳng đến lượt cô. Vai trò duy nhất của cô chính là ngồi yên ở đó, để mỗikhi tỉnh giấc hoặc trong cơn đau, Lôi Vũ Tranh có thể nhìn thấy cô.
Hầu nhưcô chẳng nói gì, Lôi Vũ Tranh cũng im lặng, không khí trong phòng bệnh vô cùngyên tĩnh. Y tá gọt một trái lê, cô cũng chỉ ăn trong thầm lặng.
Anhmuốn nói chuyện nhưng lại động phải vết thương, đau đớn vô cùng. Cô để miếng lêxuống, đứng lên vắt một chiếc khăn ấm lau mặt cho anh. Qua vụ tai nạn như vậy,tuy giữ được mạng sống nhưng anh gầy đi nhiều, tay cô vô thức dừng lại nơi khóemắt anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245908/quyen-4-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.