Gầntối, gió ngừng thổi, mưa cũng dần tạnh, bọn trẻ chạy ra khỏi lớp, đến sân tậpnhỏ vỗ tay không ngớt. Đỗ Hiểu Tô cầm máy ảnh, chụp rất nhiều hình cho chúng.Những cái đầu nho nhỏ chụm lại với nhau, cùng xem màn hình bé nhỏ của máy ảnhkĩ thuật số, tấm ảnh chụp chung trông rất chỉnh tề, nghiêm túc. Bọn trẻ vâyHiểu Tô và anh, nụ cười rạng rõ như những bông hoa bừng nở, nhưng có vài tấm làdo Đỗ Hiểu Tô bắt tạo dáng, bọn trẻ đứng trước ống kính làm mặt hề trông rấtbuồn cười. Đỗ Hiểu Tô kiên nhẫn mở từng tấm hình ra cho mọi người xem, khiếnđám trẻ không ngừng bật cười.
Nướctrong chum đã gần hết, thầy Tôn muốn đi gánh nước, Đỗ Hiểu Tô lại hào hứng xungphong: “Để tôi đi”.
ThầyTôn gãi đầu: “Vậy để bác sĩ Thiệu đi cùng, đường khó đi, cô cũng không gánh nổiđâu”.
Cô ngẩnngười, Lôi Vũ Tranh nhận lấy thùng nước: “Đi thôi”.
Lên núimới biết vì sao thầy Tôn nói đường khó đi. Cái gọi là “đường đi” thật ra chỉ lànhững con đường mòn nhỏ hẹp uốn lượn, có đoạn đường mỗi bên là vách đá cheoleo, bên dưới là vực, sóng biển vỗ vào đá cuộn trào như những đụn tuyết, nhìnqua cũng đủ chóng mặt. Đỗ Hiểu Tô trèo lên đến đỉnh núi cũng đã mệt phờ, giólớn thổi tóc cô rối tung. Đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, thấy được biển rộng vôbờ, nước biển như có màu vàng đậm, phía xa lại là màu xanh nhàn nhạt, phóng tầmmắt ra xa có thể thấy được các đảo như những dấu chấm nhỏ, thỉnh thoảng nhô lêngiữa biển mây.
Từngđám mây lớn cũng bị gió thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245901/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.