Xe chạyêm ru, thật ra sau khi uống say cũng không còn thấy khó chịu lắm mà chỉ khátnước. Chiếc ghế thoang thoảng mùi da tổng hợp, cô quay người ôm lấy anh, vùiđầu vào cổ anh, cảm nhận cảm giác thân thuộc, cũng như vô số lần trong mơ, côbiết đó là Thiệu Chấn Vinh, cô lại mơ thấy anh.
Lôi VũTranh có phần khó khăn khi tìm cách gỡ tay cô xuống. Người bên Bác Viễn đi hếtrồi, đặc biệt Hạng tổng chỉ bỏ lại một câu: “Cô Đỗ giao cho anh nhé”, sau đóvẫy vẫy tay rồi lên xe đi thẳng. Còn cô lại giống con mèo hoang, mở to đôi mắtđang mơ màng, đứng dưới ánh đèn đường vẻ tội nghiệp.
Khôngđợi anh nói, tài xế của anh đã im lặng kéo con mèo hoang đó đẩy vào ghế sau.
Anhhung hăng trừng mắt với tài xế, đáng tiếc anh ta không nhìn thấy, chỉ đóng cửaxe sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động.
Thôivậy, chẳng qua là đưa cô về nhà một lần, nể mặt Chấn Vinh.
Nhưngchẳng lâu sau, cả người cô đều nghiêng qua, không nói không rằng cuộn mìnhtrong lòng anh giống một con mèo ngoan ngoãn trong lòng ông chủ, tự biết tìmcho mình một tư thế thoải mái, hơi thở nhẹ nhàng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cảngười anh cứng đờ.
Anhđịnh đẩy cô ra, nhưng cô giống như viên kẹo dẻo, hoặc là kẹo cao su, dính chặtkhông rời. Chỉ cần anh đẩy nhẹ một cái cô lại ôm chặt hơn, chẳng khác gì mộtcon bạch tuột còn sống.
“ĐỗHiểu Tô”, anh vỗ mặt cô, “Nhà cô ở đâu?”.
Côkhông đáp, ậm ừ một lát, cằm tựa vào ngực anh, nghiêng đầu ngủ tiếp.
Khôngcó bản lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245902/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.