Cô sốtmột tuần ko dứt, vết thương lại nhiễm trùng. Lúc đầu cô chẳng quan tâm, nhấtđịnh đi làm, cuối cùng sốt cao đến mức cả người đờ đẫn, tay gần như không thểcử động, lúc đó mới đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn vết thương đã nhiễm trùng thì đềnghị cô chuyển lên bệnh viện lớn hơn, nhưng cô sợ, mãi đến khi đau không chịuđược nữa mới đi. May mắn thay đó không phải là bệnh viện nơi anh làm việc, cáchbệnh viện đến nửa thành phố.
Nhưngcô vẫn sợ, sợ đến mức chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng là người phát run,cô sợ đến mức nước mắt có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Phảilấy hết mủ của vết thương ra ngoài, thịt rữa cũng phải cắt bỏ.
Ytá xử lý vết thương cho cô thấy lạ liền hỏi: “Sao cô để đến tình trạng này mớiđi bệnh viện, nếu cô không đến thì cánh tay này cũng chẳng giữ được đâu",sau đó lại nói, "Đừng cử động, đau một chút, cũng chịu khó chút xíu làđược".
Chịuđựng, cô cố chịu đựng, đau quá, thì ra là đau như vậy. Cơn đau rõ ràng như cảmnhận được vết dao đang lướt qua vết thương, cơn đau rõ ràng như cảm nhận đượcda thịt đang bị cắt rời, nhưng cô không rơi lệ, móng tay hằn sâu vào lòng bàntay, cô thẫn thờ. Phải mất bao lâu, phải mất bao lâu mới kết thúc, phải mất baolâu mới hết đau?
Mỗingày truyền đến ba bốn túi nước, cơn sốt dần hạ, tay cô vẫn không thể cử động,ngày ngày thay thuốc chẳng khác nào bị tra tấn, nhưng cô thà chịu cơn đau tànkhốc sau khi cắt bỏ một thứ nào của mình, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thuong-phon-hoa/1245892/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.