Sống ở trên đời, chẳng ai biết trước được số phận, cũng chẳng có ai thay đổi được sự dàn xếp từ sẵn của ý trời. Trong tình yêu cũng vậy, sự mù quáng luôn khiến ta cảm nhận ngọt ngào, nhưng nào có ai biết, phía sau bức tranh tưởng chừng như xinh đẹp đó lại là mây mù tăm tối, là sự chua xót, khổ đau, là những giọt nước mắt. Cô thầm cảm ơn trời cao đã để cho anh và cô đến bên nhau. Hai người có với nhau những khoảng thời gian ngọt ngào bất tận, để rồi tưởng như là trọn đời trọn kiếp. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, rất chân thành. Tình yêu này vốn dĩ rất tuyệt vời, nhưng tại sao lại còn phải kèm theo vị đắng chát ở phía sau? Giống như một thanh sô cô la, mới đầu là ngọt ngào, rồi khi nuốt xuống cổ họng mới nhận ra vị đắng của nó.
Yêu anh, và rồi chia xa. Cái cảm giác mất đi một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, có mấy ai hiểu thấu? Cái cảm giác ngỡ như hạnh phúc cả đời để rồi khổ đau, mấy ai cảm nhận được? Anh bước vào cuộc sống của cô, trao cho cô ánh sáng và niềm tin, để rồi cũng chính anh bước ra khỏi cuộc đời của cô, để lại nơi đây bóng tối vĩnh hằng đến cô quạnh.