Bạch An Nhiên hỗn loạn đi ra bến xe. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, không khỏi run sợ. Cô đã từng nhìn thấy anh cầm súng, rất lạnh lẽo ngay cả chính cô cũng không nhận ra. Cô chỉ cho rằng anh đem theo để tự vệ không nghĩ tới...Dư Mộ Phàm lại có thể tàn nhẫn đến mức chĩa súng vào người khác, thật trớ trêu lại là người đã cứu hai mẹ con cô. Cô bây giờ rất muốn biết Hoắc Vĩnh Hào rốt cuộc đang ra sao, có phải là rất đau?
"Nhiên! Em có định dẫn bé con đến công ty không?"_Chị Tâm ở đầu dây hỏi.
Bạch An Nhiên hơi ngây người, vô thức trả lời nói tiếng "có", sau cùng lại nhớ đến cảnh tượng vừa trải qua, run run sửa lại:
"Em có việc bận rồi chị. Chắc để sau đi, trưa em không ghé qua nhà. Tối em sẽ đi đón bảo bối!"
Nói xong, cũng tắt máy, thất thần ngồi bên trạm chờ xe bus.
Bé con muốn gặp anh, thế nhưng...hiện tại gặp bằng cách nào đây? Chỉ cần tâm trạng cứ thoải mái một chút, thì bao nhiêu sợ hãi về anh lại lấp đầy tâm trí, khiến cô ngay cả đối diện cũng thấp thỏm không yên. Sao có thể để con bé gặp anh đây?
Hiện tại nghĩ lại, ngay cả cô cũng hãi hùng. Bàn tay đẹp đẽ ấy lại có thể không run khi dính máu người khác, kí lên văn kiện....có lúc, ngay cả chính cô cũng mê mẩn, nhiều khi lấy cớ để động chạm dò xét thái độ anh. Hiện tại, cô khẳng định có kè súng bên người đánh chết cũng không chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690919/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.