Dư Mộ Phàm trở về lúc nửa đêm, Dư lão cùng bé con cũng đã đi ngủ, cả căn biệt thự chỉ có phòng ngủ của anh còn sáng đèn. Bạch An Nhiên nhăn mặt tự mình tháo băng gạc, hai ngày nghỉ ngơi vết thương cuối cùng cũng khép miệng, da sắp lành lại chỉ là vết sẹo có lẽ sẽ vẫn mãi ở đây.
Không gian yên tĩnh, đột nhiên vang tiếng còi xe, Bạch An Nhiên dở tay đặt cuốn băng gạc xuống bàn, kéo rèm cửa nhìn thấy Dư Mộ Phàm xuống xe đi vào nhà. Cô luống cuống vội vàng băng lại vết thương, cố gắng băng lại thật nhanh, nửa chừng cửa phòng bật mở. Cô nhìn anh, lúng túng, đứng dậy kéo kéo váy ngủ, không biết nên nói gì:
"Em...em....tưởng anh sẽ không về!"
"Anh sẽ không ngủ bên ngoài, muộn như vậy, còn chưa ngủ?"
"Tại...vì...!"
Cô muốn nói, cô đợi anh về, đợi anh giúp cô thay băng gạc nhưng mà anh dường như không vui, cô lại không dám làm phiền đến anh. Lời nói được nửa lại bị rút lại:
"Con bé vừa mới ngủ, em chuẩn bị đi!"
"Lại đây!"_Dư Mộ Phàm nhìn bàn tay cô, vải quấn lộn xộn, dưới đất còn rơi vãi lọ thuốc khử trùng.
Bạch An Nhiên nghe lời ngồi xuống, ngoài ý muốn ngửi được mùi nước hoa đậm nồng. Cô hơi nhíu mày, suy nghĩ miên man, cũng chẳng để ý đến vết thương ở tay bị đổ thuốc sát trùng lên.
Dư Mộ Phàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, Bạch An Nhiên cơ hồ không để ý đến, cho đến khi anh đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô, mới nhíu mày.
"Nghĩ đến ai?"
"Không có, đột nhiên nhớ đến mai phải nộp báo cáo thôi!"
"Nói lại! Em nghĩ đến ai?"_Anh nhìn cô, nguy hiểm hỏi.
Cô nhìn anh, bắt đầu khó hiểu:
"Anh làm sao vậy?"
"Anh hỏi em, em nghĩ đến ai?"
"Chẳng có ai cả!"_Cô gắt lên với anh, xoa cổ tay bị anh nắm chặt đến trắng bệch, nhăn mặt.
"Bạch An Nhiên, rốt cuộc em coi anh là gì?"
Coi anh là gì? Anh còn có thể hỏi cô như vậy, anh rốt cuộc coi cô là gì? Cô ở nhà đợi anh, không ăn không uống, cứ ngây ngốc đợi. Đợi đến đêm muộn anh mới trở về, còn nổi cáu với cô, giận dỗi vô cớ, anh coi cô là đồ chơi lúc nào cần thì đến không cần thì bỏ mặc sao?
"Em mệt rồi, muốn đi nghỉ. Khi nào anh bình tĩnh lại thì chúng ta nói chuyện tiếp!"
Cô đứng dậy, toan bỏ đi, lại bị Dư Mộ Phàm kéo lại, anh túm chặt lấy bả vai cô, lớn tiếng:
"Bạch An Nhiên, nói cho rõ ràng, em là đang nghĩ đến ai? Em ở đây lại trong phòng tôi, em lại nghĩ đến người khác!"
"Anh cần bình tĩnh lại, em đi trước!"
"Nói! Là ai?"_Anh ép cô lên tường, nhìn thẳng vào khuôn mặt sợ sệt của cô, không ngần ngại ra lệnh.
"Dư Mộ Phàm, anh lấy quyền gì ép buộc người khác, anh cút ra!"_Bạch An Nhiên đem hai bàn tay chằng chịt vết thương, chưa kịp quấn băng gạc lên đẩy anh. Có lẽ bởi vì cô quá yếu đuối, cô tin tưởng ai sẽ lệ thuộc vào người đó và tất nhiên sẽ dựa dẫm vào họ giống như đứa trẻ. Nhưng dù thế nào, cô từ bé cũng là trẻ mồ côi, tình cảm cô trân trọng, cô sẽ không muốn vì một chút hiểu lầm mà làm ảnh hưởng. Cô lùi một bước anh không những không màng đến còn lấn tới. Cô vì cái gì mà phải nhẫn nhịn, cô ở đây giống như con rối vậy?
"Tại sao không ở bên cạnh cô ta luôn đi, anh ở bên cô ta ân ân ái ái, còn trở về đây! Anh lấy quyền gì mà nổi giận, Dư Mộ Phàm, anh là đồ tồi!"
Cô nhìn anh, nước mắt mặn đắng chảy xuống, mặn chát, Bacj An Nhiên uất ức:
"Anh nói sống thử đi, sống thử là đi gặp người khác sao? Sống thử là có thể bỏ mặc tôi ở đây, còn anh ở bên ngoài hưởng thụ với phụ nữ, tôi không phải đồ chơi, chính anh nói vậy cơ mà!"
Cô đau lòng nói ra những lời tựa như ai đó đang cào xé lấy lấy cô, lời nói ra tim đau đến quặn lại.
Cô nhìn anh ai oán, đem bàn tay run rẩy lau đi nước mắt, giống như tự tôn của con gái không dễ dàng để người khác nhìn thấy.
"Thực xin lỗi, Nhiên, xin lỗi, anh nhất thời không kiềm chế được! Anh tới gặp để cảnh cáo cô ta, không hề có ý khác! Em..."
"Anh không cần phải xuống nước cầu xin, đồ chơi như tôi phải nịnh nọt anh mới đúng!"_Cô chặn lời anh, bàn tay run rẩy tê dại đi bởi vết thương ở lòng bàn tay bị nhiễm trùng, cô quên mất rằng tay cô bị thương, cô chỉ là không muốn để anh chạm vào mình.
"Xin lỗi, là anh không tốt, lời em nói anh nên tin không nên nghi ngờ, anh chỉ là không kiềm chế tốt. Hắn ta đi theo em, anh không thích như vậy!"
"Anh sai rồi, anh không nên đi gặp cô ta, sau này...anh chỉ nghe em! Đừng khóc!"
"Anh vẫn cho người theo dõi tôi? Vậy cũng đúng, anh đương nhiên không thích đồ chơi của mình qua tay người khác!"
Dư Mộ Phàm lần đầu tiên trong ánh mắt hiện lên sự bi ai, anh nhìn cô, một chút kiềm chế không được mà dẫn đến tình huống này. Giải thích không được, cô giống như thực chán ghét anh.
"Anh không thích em ở gần người đàn ông khác!"_Anh đau lòng ôm lấy cô. Ngoài ý muốn, Bạch An Nhiên lại dãy dự muốn buông ra.
"Anh bỏ ra, không cần anh ở đây xuống nước. Không thích, tôi cũng không thích anh ở gần người khác, vậy anh có làm theo không? Anh nói sẽ không gặp, rốt cục lại nhịn không được tự mình lái xe đến! Hai người ở bên nhau thì ở bên đi, tại sao ở đây người đấm người xoa. Nhìn tôi giống con rối lắm phải không."_Bạch An Nhiên nức nở nói lớn, chạy ra khỏi phòng, tay nắm chặt lấy chốt cửa khó khăn mở cánh cửa phòng, còn sợ hãi đóng vội nó lại. Dư Mộ Phàm muốn kéo cô lại, lại chậm hơn một bước, nhìn cánh cửa đóng lại, anh ở bên ngoài điên cuống gọi, Bạch An Nhiên vẫn là không mở cửa.
Dưới phòng, Dư lão đi lại chống gậy, bác Lâm ở bên cạnh cũng lo lắng không thôi. Rõ ràng hồi sáng còn rất tốt, cùng nhau đi dạo, còn nắm tay nhau anh anh em em như thế nào lại thành ra cãi cọ như bây giờ.
"Cậu chủ, nhỏ tiếng một chút, cứng rắn không giải quyết được vấn đề!"_Bác Lâm nghĩ.
"Thằng nhóc chết tiệt, đêm hôm phát tiết dám làm cháu dâu của ông khóc, bảo bối của ông ở cuối phòng, còn đang ngủ, ông có phải nên canh chừng không? Chắt của ông sẽ thức giấc!"_Dư Lão thầm ai oán trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]