"Ngồi đi, sao hả? Bùa yêu phát huy tác dụng rồi?"
Bạch An Nhiên vừa ngồi xuống, đã nghe được câu nói mỉa mai của ai kia.
"Tôi chẳng hiểu gì cả!"
"Không hiểu? Bạch An Nhiên, chẳng lẽ lời tôi nói cô còn không hiểu? Đồ chơi lại muốn lên làm chủ sao?"
"Tôi không phải đồ chơi, cô cũng không có quyền!"_Bạch An Nhiên thẳng thừng nói, ả lấy quyền gì ép cô. Cô vì cái gì nghe ả nói thì phải rời khỏi anh?
"Bạch An Nhiên, tôi nghĩ cô chắc là cần tiền đến chết đi rồi, phải không?"_Kha Tố Cầm khẽ liếc nhìn cô, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói từng chữ như thể đang giảng đạo làm người.
"Cô cũng chẳng phải là đang thèm khát đàn ông đến chết đi đấy thôi! Nếu như cô gấp quá, tôi có thể nói với Phàm! Anh ấy chắc cũng sẽ không keo kiệt mà cấp cho cô vài tên đàn ông!"_Bạch An Nhiên trong lòng đã thấp thỏm không yên, ngoài miệng cố gắng giữ bình tĩnh, đối đầu lại ả.
Kha Tố Cầm không nghĩ cô sẽ mạnh miệng đến mức này, tức đến trợn mắt:
"Bạch An Nhiên, cô nói gì? Cô muốn chết à?"
"Tôi không có thời gian ở đây tranh cãi với cô, sau này, không cần liên lạc!"
Cô vịn tay ghế đứng dậy, bỏ đi ra ngoài, Kha Tố Cầm ở đằng sau tức anh ách, giậm chân bỏ đi.
Bạch An Nhiên bắt xe về nhà, Dư Mộ Phàm, Dư lão, bé con cũng đang ngồi ở phòng khách, vừa bước vào đã nhìn thấy anh mắt long lanh của con bé.
"Mẹ...mẹ...về!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690959/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.