"Cậu vì sao lại để hai mẹ con họ đi? Haizzz....vì Lâm Tường?"_Hướng Ân than vãn hỏi.
Dư Mộ Phàm:...
"Con bé đột ngột đổi hoàn cảnh sống, không chịu nói chuyện, chỉ cười khóc bộc lộ tâm tình!"_Hướng Ân nhìn anh, chờ đợi câu trả lời. Ngược lại, không có đáp án, đành tự mình khai.
"Không nói chuyện?"_Ngô Đàm khó tin hỏi ngược lại. Mấy hôm trước có thấy cô nói gì đâu?
Hướng Ân ngầm ra hiệu cho Ngô Đàm, hắn lại không hiểu. Chép miệng, thu lại tập hồ sơ vứt sang một bên:
"Cô ấy không nói với cậu sao? Ây da...phụ nữ thật khó hiểu, không nói ra đàn ông chúng ta biết giúp bằng cách nào?"_Hắn than.
Ngược lại, lại khiến Dư Mộ Phàm ở đối diện một phen nhíu mày.
Nguyên lai, ngoại trừ "phải" làm cái đuôi theo anh đi, thì có đánh chết cô cũng không dám bước chân lên căn phòng này. Trưa hôm ấy đột nhiên đi lên, hẳn là muốn anh gặp con bé đi!
Sau lại chứng kiến cảnh Hoắc Vĩnh Hào bị bắn, hiện tại, cô đối với anh, mười phần là sợ sệt.
"Vân Nhi đi đón con bé?"_Anh ngẩng đầu hỏi.
"Ừ, tính đem con bé đi chơi!"
"Đem đến đây đi!"
"Cậu tính làm gì?"
"Giết người!"_Dư Mộ Phàn quăng xấp tài liệu lên bàn, bỏ lại câu nói rồi quay lại bàn. Mặc kệ Hướng Ân và Ngô Đàm kia đang có thái độ gì.
Hướng Ân rất nhanh gọi điện cho Lã Vân Nhi, đem con bé đến công ty còn ngầm báo "không cần nói với Bạch An Nhiên".
----
Buổi chiều. Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690922/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.