Bạch An Nhiên vừa ra khỏi cửa chung cư, lại đâm sầm vào Lã Vân Nhi. Hướng Ân nhanh tay đỡ lấy Lã Vân Nhi, Bạch An Nhiên nhíu mày:
"Sao hai người ở đây?"
"Ui....đau!"_Lã Vân Nhi chun chun mũi, nhìn cánh tay bị túm lấy. Rõ ràng là đâm sầm vào người khác thì không đau bị hắn kéo còn đau hơn.
"Bọn em qua chơi với bé con!"_Lã Vân Nhi chột dạ nói. Lại cười cười.
Nhìn bóng dáng hai người tranh cãi bước vào thang máy, đột nhiên mở nụ cười. Hạnh phúc như vậy còn không chịu nhận...
----------
Đồng phục vừa thay xong, Bạch An Nhiên tranh thủ nhập số liệu vào máy, bên cạnh nhân viên nữ cầm quyển tạp chí trên tay bắt đầu túm năm tụm ba chép miệng bàn tán. Cô chỉ nghe câu được câu chăng, một hồi lâu mới nhận ra sắp muộn, vội chen ngang qua đám nhân viên nữ đi ra ngoài, vô tình làm quyển tạp chí cũng rơi xuống chân.
"Chủ tịch Dư Hòa công khai người tình và con gái nhỏ!"
Tiêu đề giật tít, không khỏi không chú ý. Lại nhìn đến tấm ảnh mờ nhạt phía dưới, nguyên trang đầu bàn tán về người vợ và đứa bé kia. Bạch An Nhiên nhìn tờ báo, run run mở ra xem. Hình ảnh chụp lén, chỉ rõ đứa trẻ con đưa tay ra đòi bế, Dư Mộ Phàm cũng không ái ngại chìa tay ra, đứa bé kia....rõ ràng là bảo bối của cô.
"Chị này, quyển này mua ở đâu vậy?"
Nhân viên nữ đang mải tiếp chuyện, phẩy phẩy tay ý bảo "cầm luôn đi!". Cô cầm theo tờ báo ra sảnh lớn, run rẩy đi vài phần.
Cô đã không muốn để con bé tiếp xúc lại không ngờ đến Lã Vân Nhi tự mình đưa con bé đưa cho anh.
"Chị Tâm, con bé còn ở chỗ chị chứ?"
"Nó chơi với bọn họ, sao vậy, Vân Nhi nói muốn đưa con bé đi nhà trẻ!"
"Không cần phiền vậy, chị đưa con bé đi giúp em! Đừng để Vân Nhi đưa con bé đi!"_Bạch An Nhiên nói xong, tắt máy, ngẩng đầu đã thấy bóng dáng Dư Mộ Phàm đứng sừng sững trước mặt. Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch An Nhiên túm chặt lấy điện thoại, lui lại một bước. Dư Mộ Phàm khuôn mặt khó nhìn bước thêm một bước. Bạch An Nhiên gấp gáp lại lùi thêm hai bước, lại nhìn đến khuôn mặt anh, hơi nhăn lại chắc vừa mời thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên bên ngoài.
Cô luống cuống đem tờ báo đưa ra sau, lại va vào cánh cửa lớn của sảnh, ngoài ý muốn mà rơi xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, Dư Mộ Phàm đã nhanh tay nhặt lấy nó.
"Không muốn hỏi sao?"
"Không cần thiết, sau này...nhất định sẽ không làm phiền!"_Cô căm phẫn nói, lỗi không phải của cô tại sao lại cảm thấy chột dạ như vậy?
"Mất ngủ?"_Dư Mộ Phàm nhìn khuôn mặt cô lên tiếng.
"Không có, đây là chuyện riêng, mấy chuyện vặt vãnh này còn cần đến chủ tịch bận tâm sao?"
Lời nói ra, Bạch An Nhiên tự muốn vả vào mặt mình. Mẹ nó, người khác mà nghe thấy hẳn sẽ cho cô là giận dỗi vô cớ.
Lời nói lọt vào tai Dư Mộ Phàm lại thành ra"chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Anh có quyền gì mà biết!"
Dư Mộ Phàm sáng sớm gặp phải lũ chó săn, hình ảnh còn từ nội bộ truyền ra cảm xúc không tốt, nghe thấy câu nói kia mày đẹp nhíu lại, túm lấy cánh tay cô.
Môi mỏng chầm chậm cúi xuống, Bạch An Nhiên bị động tác của anh làm cho khiếp sợ, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay kia lại không kịp một lực bị kéo vào người. Cả người cô run rẩy một phen, hai mắt trợn tròn, muốn thoát không được chỉ có thể ngoan cố mím chặt môi. Quay mặt đi lại bị giữ lại.
Dư Mộ Phàm như mất hết tỉnh táo, muốn ngọt ngào lại nhận thấy cô chống đối, cả người như phát điên lên, ấn gáy cô mà điên cuồng cắn môi cô.
Góc độ bên ngoài nhìn vào là mãnh liệt, thực tế lại là cả một hỗn loạn của người trong cuộc.
Cánh tay được buông ra, eo nhỏ lại bị bóp mạnh, Bạch An Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, lại bị anh đem đầu lưỡi đưa vào miệng, đùn đẩy muốn thoát, vô lực khóc, tiếng thút thít kèm theo nước mắt mặn đắng rơi xuống. Lăn trên gò má rồi vào miệng.
Rõ ràng là cảm nhận được, rõ ràng là biết cô đang hận anh nhưng lại không dừng lại. Lưu luyến không muốn rời, lúc này buông cô ra cô sẽ hận anh, hận hơn lúc trước. Dư Mộ Phàm biết, lại cảm giác cô không chống đối laị, coi như anh không tồn tại mới buông cô ra.
"Em khóc cái gì? Hôn tôi...ủy khuất lắm sao?"
Lời vừa mới dứt, Bạch An Nhiên cũng giáng xuống khuôn mặt anh cái tát. Toàn bộ cảnh tượng diễn ra ngoài sảnh công ty. Không chỉ nhân viên nữ một phen khiếp sợ, hét lên mà đám phong viên chen lấn phía bên ngoài cũng bấm máy liên tục, chụp lại cảnh này lương tháng này nhất định sẽ không phải lo. Tiền thưởng cuối năm cũng sẽ rơi vào túi.
"Bạch An Nhiên!!!"_Giọng nói lãnh lẽo rít qua kẽ răng. Cô hoảng loạn chạy đi, cô sai rồi. Cô không nên lại gần anh, không nên đồng ý đến may đồ cho anh, bây giờ cô cũng sẽ không thành ra cái bộ dạng này.
Đám đông bên ngoài vẫn ồn ào, nhân viên bảo vệ chen chúc nhau muốn tiến vào, có người còn muốn trèo qua tường ngăn cách để tiến vào. Nhìn thấy Bạch An Nhiên đang bước tới thì càng làn càn, máy ảnh nháy liên tục. Cô dừng bước, muốn quay lại lại nhìn thấy Dư Mộ Phàm đang đứng nhìn mình, nắm chặt hai tay dưới sự bảo vệ của nhân viên tìm đường thoát khỏi đám chó săn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]