Cả người Bạch An Nhiên bị giằng co, cố gắng tránh xa vẫn là bị kéo giữ lại. Máy ghi âm, máy ảnh...cả đám đông cứ vậy đổ xô giơ cánh tay về phía cô, trời thu se se lạnh sắp sang đông, rõ ràng là không nóng mà cả người cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Bảo vệ chen chúc va phải cô, Bạch An Nhiên lùi lại lại va phải người bên cạnh, giật lùi hai bước rồi ngã khuỵu, mắt cá chân bị trầy, hoàn cảnh trở nên khó xử. Bạch An Nhiên cúi gằm mặt, sợ hãi phát khóc, muốn đứng lại không được, chỉ có thể ngồi ngước nhìn cầu cứu nhóm bảo vệ, chẳng ai để ý đến cô, họ chỉ lo kéo dài khoảng cách của đám phóng viên với cô, họ không biết cô bị ngã.
"Cô à, cô và chủ tịch Dư rốt cuộc là gì?"
"Hai người là người yêu sao?"
"Vừa nãy hai người thân mật như vậy, cô à, chứng kiến tiểu tam đem con đến công ty, cô thấy như thế nào?"
"Tiểu tam cô có quen đúng không, đứa bé kia là con của ai?"
Hai tai cô lùng bùng, nước mắt cô kìm lại vẫn rơi xuống. Bạch An Nhiên muốn đưa tay lau đi, chưa chạm đến mặt lại cảm nhận được người đứng trước mặt cúi xuống, bàn tay ấm áp đưa tay lau đi nước mắt cô. Hai mắt Bạch An Nhiên rưng rưng, ngẩng đầu nhìn, Dư Mộ Phàm đối diện trước mặt cô, dịu dàng ân cần nhìn.
"Không cho khóc!"_Anh nói.
Cô chán ghét bộ dạng này, chán ghét anh, nghiêng đầu né tránh bàn tay kia. Không tự chủ dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690928/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.