Dư Mộ Phàm ôm cô vào trong ngực, tay phải thì mân mê ở cổ cô, tay trái ôm lấy eo, Bạch An Nhiên cảm nhận được chuyện gì sắp đến, cô cũng không phải trẻ con mà không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Càng nghĩ càng gấp gáp, nước mắt lưng chòng, rủn ẩy gạt anh ra:
"Anh...anh....buông...tôi...không....cần...."
"Tiếp thêm một người, khó đến thế cơ à?"_Dư Mộ Phàn nhìn môi cô, lại nhìn ánh mắt kia, nhìn anh đến hoảng sợ.
"Tôi xin anh, thả..."
"Im miệng!"
Dư Mộ Phàm lại điên cuồng hôn, cánh tay thô bạo muốn xé áo, bị Bạch An Nhiên run rẩy ngăn lại. Cơn ghen của anh như không dừng lại được, cứ nghĩ đến câu nói "Chỉ là chơi đùa" của cô, anh lại muốn điên lên. Trừng phạt muốn cô sau này không nói như vậy, muốn cô chỉ thuộc về anh. Lại nghĩ đến cô qua tay đàn pong khác lại càng tức giận, anh ném cô xuống giường một cái ném thật mạnh, Bạch An Nhiên hơi choáng ở đầu, cánh tay bị đập xuống tấm đệm, đau đến chảy nước mắt, cố gắng lắc đầu một cái thật mạnh, để bản thân tỉnh táo, cô muốn rời khỏi đây, thật nhanh.
Chân còn chưa bước xuống giường đã bị Dư Mộ Phàm điên cuồng ở phía sau kéo lại, cà vạt trên tay hạ xuống trói hai tay cô, Bạch An Nhiên kinh hãi muốn giằng ra,, buông lời cầu xin:
"Đừng mà...xin anh!"
"Tôi xin anh..."
"Tôi sai rồi, tôi không nên để anh mất mặt!"
"Anh thả tôi đi, sau này, nhất định tôi không quấy rầy anh
"Em cần gì phải xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690929/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.