Anh ngồi bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy thân thể cô, khuôn mặt vùi vào cổ Bạch An Nhiên. Cô bực bội dãy dụa:
"Anh buông ra!"
"Không, tha lỗi rồi buông!"
Bạch An Nhiên không đáp, đẩy cánh tay đang ôm lấy cô ra. Ngồi nhích sang tận cuối ghế, nhăn nhó khuôn mặt.
Ai đó lại ôm lấy cô, tiếp tục bày ra bộ dạng biết lỗi, ngón tay mân mê chiếc nhẫn ở trên tay cô. Bạch An Nhiên nghi hoặc nhìn xuống ngón tay, khó hiểu.
Muốn đưa tay rút ra. Cô nhận lời của anh bao giờ? Cứ vậy mà làm lành sao?
"Không cho tháo!"_Anh nắm lấy tay cô ra lệnh.
"Anh...!"_Bạch An Nhiên tức giận, quay lại nhìn anh nổi giận.
"Em không đeo!"
"Đeo cũng đeo rồi, em còn muốn tháo? Không cho phép!"
"Anh rõ ràng lợi dụng!"
Dư Mộ Phàm khẽ hôn lên mu bàn tay cô, quan tâm nhìn:
"Lúc ấy em cũng không có kháng cự!"
Bạch An Nhiên tức giận, nói không lên lời. Cái gì mà không phản kháng! Lúc ấy cô ngủ, cô vốn dĩ không biết.
"Nhiên, tha lỗi cho anh. Hoa cũng mua rồi, nhẫn cũng đeo, còn cả vòng cổ...đồ đã nhận, không thể không giữ lời!"_Anh ôm lấy thân thể cô. Bàn tay mân mê ở lưng cô mà sờ mó.
Bạch An Nhiên bĩu môi, đẩy anh ra, khuôn mặt đỏ ửng lên:
"Anh không nói lí lẽ!"
"Anh không nói lí lẽ bao giờ? Em không chịu nghe giải thích, em cũng không nói lí lẽ!"
Căn phòng nào đó, mùi vị của hạnh phúc bao trùm, có lẽ giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690966/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.