Dư Mộ Phàm vừa dứt lời, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, bấm số gọi cho Ngô Đàm.
Bạch An Nhiên ngồi bên cạnh tức đến hộc máu. Cô có nói là muốn đuổi việc cô ta sao? Không có ~~~
Bạch An Nhiên đưa bàn tay băng bó vết thương muốn đoạt lấy chiếc điện thoại, Dư Mộ Phàm nhìn cô, Bạch An Nhiên vội giụt tay lại, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhảy dựng lên ngồi vào lòng anh.
Cừu non dâng lên tận miệng, sói đương nhiên sẽ tiếp đãi tận tình. Dư Mộ Phàm có chút bất ngờ, không nghĩ đến cô dùng chiêu này, bác Lâm ở bên cạnh hơi sửng sốt vội vàng lẩn ra ngoài.
"Đừng....đừng đuổi!"
"Không đủ!"_Dư Mộ Phàn quảng câu nói làm cho Bạch An Nhiên muốn sụp đổ.
Cô lại thêm bước nữa, vòng tay qua cổ anh gượng cười.
"Không đủ!"
Đầu Bạch An Nhiên muốn nổ tung. Cô chần chừ khẽ cắn môi, chầm chậm cúi xuống, khi sắp chạm vào môi anh, cô nhìn chằm chằm anh, lại chu miệng hôn lên má.
Dư Mộ Phàm còn đang đợi....đợi nụ hôn kia, lại không thấy đâu. Bên má lại hơi ngứa một chút, mặt anh biến sắc, còn chưa kịp đòi lại, đối phương đã nhanh chân đứng dậy. Bạch An Nhiên nghe thấy tiếng xe dừng lại, đoán chắc bé con đã tan tầm, chạy vội ra ngoài. Được mươi bước, hai chân bỗng khựng lại.
Từ trên xe, một ông lão chống gậy bước xuống, râu bạc đẹp lão, tự nhiên đi vào. Dư Mộ Phàm nhìn cô, thấy Bạch An Nhiên dừng lại, hai chân run run còn lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690953/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.