10 phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng Bạch An Nhiên, vệ sĩ nghe lệnh đi vào tìm người. Kết cục đi ra lại chỉ có một mình, A Đạt trực tiếp cầm máy gọi cho Dư Mộ Phàm.
Rất nhanh, Dư Mộ Phàm đã nghe máy, chưa đầy 2 phút đã cúp máy, nói một chút rồi bỏ đi. Ngô Đàm cùng Hướng Ân còn đang khó hiểu, vừa mới còn không nói chuyện chỉ một mực uống rượu, nhanh như vậy đã lại thành tảng băng rồi!
Bạch An Nhiên vừa ngồi xuống ghế sô pha, lập tức điện thoại đổ chuông cả người có chút giật mình, nhìn dãy số kia, không bắt máy.
"Anh không có bắt Dư Mộ Phàm?"
"Bảo bối, bây giờ em mới nhận ra, có phải quá muộn rồi không?"_Lâm Tường nhếch miệng cười, âm thanh ám muội phát ra.
Bạch An Nhiên bây giờ mới nhận ra bản thân bị lừa một vố. Đứng dậy toan bỏ đi. Cửa vừa mở đã bị vệ sĩ bên ngoài kéo vào.
"Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Cùng nhau nói chuyện, tôi sẽ thả em đi!"_Lâm Tường hướng chiếc ghế đối diện mình ý bảo cô ngồi xuống.
"Tôi không quen anh!"
"Không quen rồi sẽ quen, em ngay cả cơ hội cũng không cho, làm sao chúng ta quen nhau?"_Hắn nhấp một ngụm rượu, gằn giọng:
"Ngồi xuống, ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ thả em về nguyên vẹn, nếu không...tôi không dám chắc....!"_Giọng nói hắn ngập ngừng, ám muội, cặp mắt ma mị khẽ liếc thân thể cô.
Bạch An Nhiên phép nép ngồi xuống, ngoan ngoãn không dám chống cự.
"Rất tốt, uống chút rượu đi!"
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tinh-yeu-phia-cuoi-ngot-ngao/2690947/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.