Tiểu cô nương tư thái cao nhã, tóc đen nhánh, da thịt trắng nõn gần như trong suốt. Bên ngoài cửa sổ, cây lá xum xuê, một đóa hoa nhỏ trong lúc nàng cắm cúi viết liền không tiếng động bung nở, đóa hoa đó trắng noãn, nhị hoa màu vàng mang đầy mật ngọt. Theo cửa sổ nhìn ra sân nhà, cây hoa trắng nhỏ cành lá xanh mượt, vươn tới tận bên cạnh cửa sổ nơi tiểu cô nương đang ngồi. Nàng nhẹ cúi mắt, lông mi dài như phiến quạt phe phẩy.
Đầu bút dính mực ở trong bàn tay nho nhỏ của nàng di động viết lên thẻ tre những hàng chữ như nước chảy mây trôi. Nam tử khoanh tay đứng ở bên ngoài cửa sổ trong đình, lẳng lặng nhìn nàng đang không tiếng động viết xuống mỗi chữ mỗi nét. Bút nàng cầm trong tay nhẹ nhàng viết xuống chữ viết thanh tú mà tinh tế. Hắn mở miệng, nhẹ giọng hỏi nam tử mặc áo xanh ở bên cạnh. “Nàng chính là con cháu của Đao gia vu nhi?”
“Vâng.” Nam tử áo xanh khoanh tay, cung kính trả lời. Tiểu cô nương kia vẫn tập trung viết dường như không nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài. Nam tử có chút đăm chiêu nhìn bộ dáng tập trung của nàng, nhẹ giọng nói. “Từ trước đến nay không có mấy nữ tử biết viết chữ.” “Đao gia chuyên việc buôn bán nên người đứng đầu đã có quy định, mọi người trong tộc đều phải biết viết chữ và tính toán sổ sách, không có ngoại lệ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.